TIN TỨC

fanpage

Thống kê truy cập

  • Online: 22
  • Hôm nay: 851
  • Tháng: 11300
  • Tổng truy cập: 5144619
Chi tiết bài viết

Vladimir Putin 2015

 

FOREIGN AFFAIRS
March/April 2015

REVIEW ESSAY

The Resistible Rise of Vladimir Putin

Russia’s Nightmare Dressed Like a Daydream

How did twenty-first-century Russia end up, yet again, in personal rule? An advanced industrial country of 142 million people, it has no enduring political parties that organize and respond to voter preferences. The military is sprawling yet tame; the immense secret police are effectively in one man’s pocket. The hydrocarbon sector is a personal bank, and indeed much of the economy is increasingly treated as an individual fiefdom. Mass media move more or less in lockstep with the commands of the presidential administration. Competing interest groups abound, but there is no rival center of power. In late October 2014, after a top aide to Russia’s president told the annual forum of the Valdai Discussion Club, which brings together Russian and foreign experts, that Russians understand “if there is no Putin, there is no Russia,” the pundit Stanislav Belkovsky observed that “the search for Russia’s national idea, which began after the dissolution of the Soviet Union, is finally over. Now, it is evident that Russia’s national idea is Vladimir Vladimirovich Putin.”

Russia is classified as a high-income economy by the World Bank (having a per capita GDP exceeding $14,000). Its unemployment remains low (around five percent); until recently, consumer spending had been expanding at more than five percent annually; life expectancy has been rising; and Internet penetration exceeds that of some countries in the European Union. But Russia is now beset by economic stagnation alongside high inflation, its labor productivity remains dismally low, and its once-vaunted school system has deteriorated alarmingly. And it is astonishingly corrupt. Not only the bullying central authorities in Moscow but regional state bodies, too, have been systematically criminalizing revenue streams, while giant swaths of territory lack basic public services and local vigilante groups proliferate. Across the country, officials who have purchased their positions for hefty sums team up with organized crime syndicates and use friendly prosecutors and judges to extort and expropriate rivals. President Vladimir Putin’s vaunted “stability,” in short, has turned into spoliation. But Putin has been in power for 15 years, and there is no end in sight. Stalin ruled for some three decades; Brezhnev for almost two. Putin, still relatively young and healthy, looks set to top the latter and might even outdo the former.


In some ways, observers are still trying to fathom how the revolt against tsarist autocracy in 1917—the widest mass revolution in history up to that point—culminated in a regime unaccountable to itself, let alone to the masses. Now, after the mass mobilizations for democracy that accompanied and followed the 1991 Soviet collapse, a new authoritarianism has taken shape. Of course, Putin’s dictatorship differs substantially from the Soviet communist version. Today’s Russia has no single ideology and no disciplined ruling party, and although it lacks the rule of law, it does allow private property and free movement across borders. Still, the country is back in a familiar place, a one-man regime.


The methods Putin used to fix the corrupt, dysfunctional post-Soviet state have produced yet another corrupt, dysfunctional state. Putin himself complains publicly that only about 20 percent of his decisions get implemented, with the rest being ignored or circumvented unless he intervenes forcefully with the interest groups and functionaries concerned. But he cannot intervene directly with every boss, governor, and official in the country on every issue. Many underlings invoke Putin’s name and do what they want. Personal systems of rule convey immense power on the ruler in select strategic areas—the secret police, control of cash flow—but they are ultimately ineffective and self-defeating.


Russia just might be able to get out of this trap, in part because of the severity of the various crises currently besetting Putin’s regime. But perversely, even that hopeful scenario would require yet another act of personal rule.


FROM LENINGRAD TO MOSCOW

Putin was born in Soviet Leningrad in 1952, the only surviving child of parents who had lived through the Nazi siege of the city a decade earlier. He grew up in a rough section of Peter the Great’s showcase, took up martial arts, graduated with a degree in law from Leningrad State University, and begged his way into the KGB, eventually being posted to Dresden, East Germany, in 1985. 


In 1990, after the fall of the Berlin Wall, the KGB recalled him to Leningrad and assigned him to his alma mater, where his former law professor Anatoly Sobchak still taught part time. Sobchak eventually became chair of the city council and then mayor, and Putin served as his top deputy, responsible for difficult assignments, including feeding the city’s large population during the years of post-Soviet economic depression. He discovered that Leningrad’s self-styled democrats could get almost nothing done and that he could embezzle money both to help address the city’s challenges and to enrich himself and his cronies. When Sobchak lost a bid for reelection in 1996, Putin found himself unemployed at 43. But a year later, through connections (notably Alexei Kudrin, another official in the Sobchak mayoralty who had become deputy chief of staff to Russian President Boris Yeltsin), Putin moved to Moscow and obtained a series of positions in the presidential administration, the successor to the old Soviet central-party apparatus.


There are indications that Putin might have coveted the lucrative, powerful CEO job at Gazprom, Russia’s monopoly gas behemoth, but if so, it eluded him. Then, in July 1998, lightning struck: Yeltsin appointed the former lieutenant colonel above hundreds of higher-ranking secret police officers to head the FSB, the successor to the KGB—and the following year appointed him first acting prime minister of the Russian Federation and then acting president. So the simplest answer to the question of how Putin came to power is that he was selected.


Yeltsin’s inner circle, known as “
the Family”—in particular, Valentin Yumashev (the ghostwriter of Yeltsin’s autobiographies) and Yumashev’s future wife, Yeltsin’s daughter Tatyana—picked Putin over others who failed their auditions. He had shown a basic competence in administration and had demonstrated loyalty (having arranged in 1997 for Sobchak, then under threat of arrest, to escape to France without submitting to Russian passport control). It was hoped that he would protect the Family’s interests, and maybe those of Russia as well. Putin secured victory in the March 2000 presidential election through control of the country’s main television station, Channel One (thanks to Boris Berezovsky, a secondary member of the Family); ruthless manipulation of the Chechen terrorist threat; and access to all the perks of incumbency. Some fraud, too, cannot be excluded. In the reported results, Putin received nearly 40 million votes, 53 percent of those cast, a majority that enabled him to avoid a runoff. Second place (29 percent) went to the Communist Party candidate-bogeyman. Nine other candidates split the rest of the votes.


Interestingly, when Putin took office, he had little effective power. His chief of staff, Alexander Voloshin, was a core member of the Family and would remain in his commanding position for two more years. Berezovsky continued to control Channel One, and the second most important station, privately owned NTV, belonged to the independent actor Vladimir Gusinsky. The mammoth cash flow generated by the state gas monopoly had been largely privatized into the hands of a cabal led by Rem Vyakhirev (a protégé of the former Soviet gas minister, later the Russian prime minister, Viktor Chernomyrdin), and much of the oil industry had been formally privatized, a lot of it into a huge new company, Yukos, controlled by Mikhail Khodorkovsky. Russia’s then 89 regions were in the hands of governors who answered to no one. Chechnya had de facto independence. The Russian state was floundering. 


Bit by bit, however, using stealth and dirty tricks, Putin reasserted central control over the levers of power within the country—the TV stations, the gas industry, the oil industry, the regions. It was a cunning feat of state rebuilding, aided by Putin’s healthy contrast to the infirm Yeltsin, hyped fears of a Russian state dissolution, well-crafted appeals to patriotism, and the humbling of some oligarchs. Some fear of authority was necessary to tame the utter lawlessness into which the country had sunk. Putin instilled that fear, thanks to his own history and persona and some highhanded political theater, such as the arrest of Khodorkovsky, who was taken right off his private jet, which was shown again and again on Russian TV. But Putin’s transformation into a dominant political figure required more than a widely shared appreciation that he was saving the Russian state. It also took a surprise economic boom.


From 1999 through 2008, Russia’s economy grew at a brisk seven percent annually, thereby doubling its GDP in ruble terms. Real individual income growth was even brisker, increasing by two and a half times. In dollar terms, because of the ruble’s appreciation over time, the increase in GDP was exceptionally vivid: from a nadir of around $196 billion in 1999 to around $2.1 trillion in 2013. A new, grateful Russian middle class was born, some 30 million strong, able to travel and shop abroad easily. More broadly, Russian society was transformed: cell-phone penetration went from zero to 100 percent, unemployment dropped from 12.9 percent to 6.3 percent, and the poverty rate fell from 29 percent to 13 percent. Wages rose, pensions were doled out, and the immense national debt that had been accumulated by previous leaders was paid off early. Foreign investors reaped rich rewards, too, as Russia’s stock market skyrocketed, increasing 20-fold.


Many analysts have attributed the Russian boom to luck, in the form of plentiful fossil fuels. Yet although oil and gas have generally brought in approximately 50 percent of the Russian state’s revenues, they have accounted for no more than 30 percent of the economy at large—a high number, but significantly lower than Middle East petrostate proportions. Even adding in all the knock-on effects around hydrocarbons, the most sophisticated analyses of Russian economic growth credit oil and gas with at most 40 to 50 percent of GDP during the boom. An immense amount of other value was created during these years as well, and Putin was partly responsible. 


As president, Putin delegated handling of the economy to Mikhail Kasyanov, his prime minister; German Gref, the minister of economic development and trade; and Kudrin, then the finance minister, who introduced a raft of anti-inflationary and liberalizing measures (Gazprom excepted). Tax cuts increased incentives to work and reduced incentives to hide income. Simplification of business licensing and reduced inspections led to a burst of entrepreneurialism. Financial reforms and sensible macroeconomic policy facilitated investment. And land became a marketable commodity. 


The impact of these pro-market reforms, which Putin supported and signed, was magnified by favorable trade winds. Russia had undergone a searing debt default and currency devaluation in 1998, and most commentators thought the country would be devastated. But in fact, the devaluation unintentionally made Russian exports cheaper and thus more competitive. At the same time, China’s ongoing rise lifted global prices for Russian products, from fertilizer and chemicals to metals and cement. Insatiable Chinese demand brought Soviet legacy industries back from the dead. Brand-new sectors surged as well, such as retail, food processing, biotechnology, and software, driven by increased domestic demand and global outsourcing. Many of the Soviet legacy industries, such as coal and steel, underwent significant rationalization, as unprofitable mines or plants were phased out. (Agriculture, however, was never really revived, let alone rationalized, and Russia became dependent on food imports.)


Skeptics take note: oil prices during Putin’s first presidential term, when growth was robust, averaged only around $35 a barrel; during Putin’s second term, the average grew to around $65 a barrel. In recent years, with oil prices consistently at or above $100 a barrel, Russia’s economy has stagnated.


China’s rise, the ruble’s devaluation, and a pent-up wave of structural reforms were critical to the Russian boom, but as the man in charge, Putin took the lion’s share of the credit. His critics refuse to acknowledge his contribution, and some have improbably made him out to be a nonentity. In her 2012 biography, The Man Without a Face, for example, the Russian American journalist Masha Gessen offers the ultimate portrait of Putin as an accident. A well-written, impassioned compendium of facts, hearsay, and psychologizing about Putin’s life and career, Gessen’s book makes Putin out to be a mere thug and self-dealer, a murderer but ultimately a small man. Yet accidents and nonentities do not stay in power this long.


Mr. Putin, by Fiona Hill and Clifford Gaddy, two Russia hands at the Brookings Institution, offers less drama but more balance. It characterizes Putin as moving back and forth among six different personas: the Statist, the History Man (celebrating tsarist Russian statesmen), the Survivalist, the Outsider (not a Muscovite, not an apparatchik, not even a typical KGB officer), the Free Marketeer (actually, crony capitalist), and the Case Officer (who wins people’s confidence through manipulation, bribery, and blackmail). It is a nicely rounded portrait. It is not, however, an intimate one.


Refreshingly, Hill and Gaddy refrain from imputing motives to Putin. They have met with him briefly in a large group but rely mostly on many of the same few voices that are quoted in Gessen’s book, as well as in foundational biographies by Oleg Blotsky and Alexander Rahr, and on a published interview with the former Kremlin insider Gleb Pavlovsky. In their best chapters, Hill and Gaddy delineate the self-defeating cross-purposes among the six Putin personas, along with Putin’s limitations when it comes to public politics. They rebut the prevalent American narrative about a tragic Putin betrayal of a Yeltsin-era trajectory toward democracy, bending over backward to make understandable the alternative Russian narrative of a Putin-led rescue from a 1990s “time of troubles.” But they do not advance their own explicit, systematic explanation for how it was possible, in such a vast country, to establish what they dub a “one-boy network” political system.


FOLLOW THE MONEY

Western sanctions levied against Russia over its actions in Ukraine have targeted not economic sectors but individuals. Putin’s Kleptocracy, by Karen Dawisha, shows why such an approach makes sense. It offers a comprehensive catalog of Putin’s cronies: Arkady and Boris Rotenberg of gas pipeline construction fame, Gennady Timchenko of the Gunvor Group, Igor Sechin of Rosneft, Alexey Miller of Gazprom, Sergey Chemezov of Rosoboronexport, Yuri Kovalchuk of Bank Rossiya, Matthias Warnig of Nord Stream pipeline, and many more. Although a few of these individuals rose to power during the last decade and a half, most got to know Putin early, during his St. Petersburg years. (Warnig’s relationship with Putin dates back to Dresden.) Dawisha details how they all got filthy rich thanks to the noncompetitive privatization of state assets, no-bid government contracts, dubious loans, fake bankruptcies, phantom middleman firms, tax “refunds,” patriotic megaprojects (such as the Olympics), and other favors. She maintains that Putin, too, is a thief, and, calling attention to the $700,000 worth of watches publicly spotted on his wrist, she repeats guesstimates that put his personal wealth at $40 billion.


A political scientist at Miami University in Ohio, Dawisha has, for the most part, not uncovered new information but assembled in one place nuggets from the diplomatic cables published by WikiLeaks, investigative reportage, old Stasi files, comments made by an important Russian defector, and other sources, all of which she has posted online. Her prose is workmanlike, and not all the disparate materials fit easily into her simple storyline.


Particularly striking is the fact that most of the book is devoted to the period before Putin first became president. Dawisha reminds us that the KGB’s role in private business began even before the Soviet collapse, and she argues that these are the roots of Putin’s kleptocracy—challenging the conventional wisdom in which the 2003 arrest of Khodorkovsky and the confiscation of his private oil giant, Yukos, marked a key turning point. “Like other scholars of Russia, I have spent a significant portion of my career thinking and writing about how the post-Communist states might make 
a transition toward democracy,” she confesses, but says that eventually she got wise, concluding that Russia was not “an inchoate democratic system being pulled down by history, accidental autocrats, popular inertia, bureaucratic incompetence, or poor Western advice.” Rather, “from the beginning Putin and his circle sought to create an authoritarian regime ruled by a close-knit cabal with embedded interests, plans, and capabilities, who used democracy for decoration rather than direction.” Putin’s nasty tendencies, in other words, cannot be blamed on external factors, such as NATO expansion.


Questions about her analysis can be raised. Dawisha never really clarifies, for example, the extent to which sincerely held beliefs bind the Putin kleptocrats (as they did, say, the old Brezhnev clique, who also were said to be a bunch of cynics). She quotes Nikolay Leonov, the former head of analysis for the KGB, as saying of Putin and his KGB associates back in 2001, “They are patriots and proponents of a strong state grounded in centuries-old tradition. History recruited them to carry out a special operation for the resurrection of our great power, because there has to be balance in the world, and without a strong Russia the geopolitical turbulence will begin.” So is the enrichment an end in itself or a means to an end?


Most fundamentally, Dawisha’s assertions about near-total intentionality—kleptocracy by “intelligent design”—strain credulity. Russia has known lots of designs, including those of Mikhail Gorbachev and Yeltsin, and what happened to them? She concedes that under Putin, “not everything went as planned,” but her telling of the story makes it seem otherwise. This misses the fact that Putin and his cronies, as well as his mass base, were largely losers under Gorbachev and Yeltsin. Notwithstanding its private-sector and offshore machinations, the former KGB was initially cut out of the really big money in oil, gas, metals, diamonds, and gold. A strong continuity argument obscures the shifts and contingencies that have occurred, as well as the progressive radicalization in the kleptocracy that has taken place over time—not only after 2003 but even over the last two years. Dawisha also overlooks any dynamic beyond Putin. Property is continually being expropriated by regime loyalists because that is a major way they mark their relative status in the pecking order—and how they survive, warding off attacks from others by going on offensive raids themselves.


Dawisha’s portrait of Putin’s supposed primordial will to enrichment leads her to dismiss not just his first-term structural reforms and the vision behind them but also the four-year presidential term of his junior crony, Dmitry Medvedev—an episode that followed Putin’s decision to respect, at least formally, the constitutional limit of two consecutive presidential terms. The dismissal may be understandable: Medvedev was (and is) derisively known as “the Teddy Bear” (Medvezhonok). He was picked for a reason. And yet throughout his tenure, Medvedev was urged by his own entourage and various powerful interest groups to dismiss Putin from the prime ministership.


One can debate the seriousness of the Medvedev-approved investigation of the Kremlin’s own Khodorkovsky prosecution, the pressure campaign against Sechin and other Putin cronies serving on the boards of private companies, the timid moves toward economic diversification and redemocratization, and the improved relations with the United States. One could even implausibly assume that all of that was brilliant manipulation by remarkably clever and effective puppet masters in order to fool the Russian people and the West. But the fact remains that Medvedev had full authority to dismiss Putin, to deny him access to state resources in a campaign, and to declare his own intention to run for reelection. That the Teddy Bear did not make a move does not mean he couldn’t have.


EMPEROR WITHOUT CLOTHES


In Fragile Empire, the journalist Ben Judah sees Putin’s return to the presidency for a third term as a severe blow to the regime. His punchy book can be flip, but he talked to so many people, and lets their voices be heard, that his own snark and contempt are somewhat offset. “You see this man had good qualities, too,” Alexander Belyaev, the former head of the St. Petersburg city assembly, tells him of Putin. “He was an expert at making friends, of being loyal to those friends. He is a brilliant observer of human nature, and he is very good at tactics.” Similarly, Sergei Kolesnikov, a member of Putin’s St. Petersburg clique who had been helping finance a palace for Putin in the south before choosing to expose his corruption and then going into exile in Estonia, tells Judah, “I was surprised when Putin became president. Of course I was surprised, everyone was surprised. At first I really wanted to support him and help him in any way I could. The 1990s had been a criminal, dangerous time. I hoped for something different.” The something different turned out to be a personal dictatorship.


Judah has actually written two books. One is about what he calls Putin’s “telepopulism,” in which he discusses the Kremlin’s spin doctors and puppeteers, such as Vladislav Surkov, and how the George W. Bush administration’s aggressions and transgressions proved to be a gift to their manipulations. But the concept of the Putin regime as a “videocracy” dead ends, because, as Judah himself demonstrates, the propaganda is not always so effective and Putinism is more than mere show; it is a society. Judah details how Russian state spending on security, law, and order went from $2.8 billion in 2000 to $36.5 billion by 2010. More than 40 percent of the new middle class works for the state, and therefore they are not independent people. The regime’s social base, in other words, is itself.


The other book is a vivid portrait of Moscow as an oppressive colonial power in its own lands. Judah travels out to remote locales and finds the little Putins, the feudal lords presiding over near statelessness and profound despair. He makes it to desolate Tuva, once part of Mongolia, in southern Siberia, where Putin is said to have posed topless for the cameras on a faux hunting expedition. “Putin?” a villager from Erjei says to the author. “He never did anything good for the country. He just took all the money from oil and gas production and took it for himself and his mates. . . . Why the hell would we support Putin?” Judah also travels to Birobidzhan, the improbable Soviet Jewish homeland on the border with China, and finds no sign of a feared Chinese demographic invasion. “Are you worried that in the future the land will not be Russian and will be controlled by China? That there will be no more motherland here?” he asks mushroom sellers in a Russian area leased to Chinese farmers who grow soybeans. “Who gives a fuck about the motherland,” the mushroom sellers answer. “There is no fucking motherland.”


How representative such interviews are remains unclear. Judah apparently spent little time in Russia’s many bustling provincial cities, such as Yekaterinburg, Novosibirsk, or Lipetsk, which are clearly better off today than they were even just a few years ago. His reporting is designed not to offer a full picture of Russia but to show how the lawlessness Putin sought to fix is worse than ever. He finds the predominantly Muslim North Caucasus, a place where Putin pays colossal tribute for a sheen of loyalty, nearly fully de-Russified. Whereas previously it was the Chechens who wanted out of Russia, Judah writes, now many Russians would not mind seeing Chechnya go, since they detest the massive budget transfers to the region ($30 billion for nine million inhabitants between 2000 and 2010).


Judah has some smart things to say about the Russian Internet, pointing out that “unlike in other Eastern European countries, the platforms that hosted it were largely indigenous because of the Cyrillic script, allowing it to become a ‘pole’ in the emerging online world, like China, which also uses home-grown platforms.” Russian equivalents for Google and Facebook, moreover, have operated largely beyond the suffocating regime. “The Internet grew in Russia in a kind of utopia—where there was no state,” one interviewee tells Judah. “This was the only part of the economy where to be a player and to be a winner you needed no political connections, no United Russia membership card, and no visits to the Kremlin.” All that has been changing, however, since the book was written.


Judah rips into the Internet-savvy opposition to Putin for being out of touch with the common people. He describes Alexei Navalny, the blogger who rose to fame as a critic of corruption, as a xenophobe and a “pure product of Putinism.” Judah heaps disdain on the tens of thousands of Muscovites who risked going out into the streets in 2011–12 to protest the regime, calling them “the demographic in Russia . . . most accustomed to skiing in France” and asserting that “the protests failed because Moscow is not Russia.” (Protests occurred in many cities.) His condescension descends into incoherence when he writes of Pussy Riot, the punk band that carried out an ill-fated performance act in an Orthodox church, that they “captured the vanity and, ironically, the unpolitical nature of the radical art scene. They were interested in protest, not politics.” Readers are likely to find this an often engaging book marred by an excess of attitude.


Still, Judah offers one of the best accounts of how Putin built his personal regime out of the mundane process of addressing the pathologies of the Russian state he inherited. To clean things up, an undertaking for which Putin had wide support, he had to acquire ever more power. All the while, a bogeyman served him well—not a return to communism, Yeltsin’s scarecrow, but the chaos of Yeltsinism. “The power to control the Russian nightmare of total collapse brought [Putin] to power 
and has kept him in power,” Judah succinctly summarizes. 


But none of this unfolded automatically; the construction of such a regime required certain skills and real work. Putin seized an opportunity provided by historical contingencies, and he proved up to the task. He made himself indispensable to all factions and interests, their guarantor—or not—in a system in which uncertainty besets even the richest and most powerful. He shamelessly monetized his political position, but he also turned out to be dedicated to the cause of Russian statehood, in his own KGB way. Certain kinds of leaders do seem to fit certain moments in a country’s history. Putin only looks like an accident. And it is precisely because he is not a nonentity that he has been a calamity. 


THE LONELY POWER

Remarkably, this pattern keeps repeating itself in Russia. About a decade ago, Stefan Hedlund, an expert on Russia at Uppsala University, in Sweden, wrote an impressive overview of 12 centuries of Eastern Slavic history in an attempt to explain Putin’s authoritarianism. He pointed out that Russia had essentially collapsed three times—in 1610–13, 1917–18, and 1991—and that each time, the country was revived fundamentally unchanged. Despite the depth of the crises and the stated intentions of would-be transformative leaders, Russia reemerged with an unaccountable government, repression, and resistance to the imposition of the rule of law. Hedlund’s impressive tome was titled Russian Path Dependence, but rather than complete determinism, he perceived choices—albeit choices heavily conditioned by culture. He noted that efforts at institutional change in Russia had always failed because they had not altered the country’s underlying system of norms, which rested on a deeply ingrained preference for informal rules. “Modernization reinforced archaism,” Hedlund grimly concluded, quoting the historian Geoffrey Hosking; “increasing state control meant entrenching personal caprice.”


Hedlund’s attention to values yielded exceptional insight, but he overemphasized the institutional continuities supposedly at work from ancient Muscovy onward and underplayed the power of Russia’s relations with the outside world. Not just a preference for informal rules but also Russia’s quest for great-power status, and especially its perennial difficulties competing with stronger powers, has produced both the collapses and the trying aftermaths, during which an imperative to revive national greatness comes to the fore. “Russia was and will remain a great power,” announced Putin’s original presidential manifesto, posted online in late 1999. “Russia is in the middle of one of the most difficult periods in its history. For the first time in the past 200–300 years, it is facing a real threat of sliding into the second, possibly even the third, echelon of states.” In response, he offered an abiding vision of Russia as a providential power, with a special mission and distinct identity. Exceptionalism has been the handmaiden of personalism.


Putin resembles a villain out of central casting. He has repeatedly revealed him­self as cocksure, patronizing, aggrieved, vindictive, and quick with a retort for Western critics. But he is hardly the first Russian leader to make demonization of the West a foundation of Russia’s core identity and its government’s claim to legitimacy. Moreover, today’s Russia is significantly more ethnically homogeneous and nationalist than was the old Soviet Union, and Putin has perfected the art of moistening the eyes of Russian elites assembled in opulent tsarist settings, plucking the strings of mystical pride in all things Russian and of ressentiment at all things Western. They see reason where critics see madness. From the Kremlin’s perspective, as Washington engages in stupid, hypocritical, and destabilizing global behavior, Moscow shoulders the burden of serving as a counterweight, thereby bringing sanity and balance to the international system. Russian lying, cheating, and hypocrisy thus serve a higher purpose. Cybercrime is patriotism; rigging elections and demobilizing opposition are sacred duties. Putin’s machismo posturing, additionally, is undergirded by a view of Russia as a country of real men opposing a pampered, gutless, and decadent West. Resentment toward U.S. power resonates far beyond Russia, and with his ramped-up social conservatism, Putin has expanded a perennial sense of Russian exceptionalism to include an alternative social model as well.


Paradoxically, however, all of this has only helped render Russia what the analyst Lilia Shevtsova has aptly called a “lonely power.” Putin’s predatory politics at home and abroad, his cozying up to right-wing extremists in Europe, and his attempted engagement of a powerful China hardly add up to an effective Russian grand strategy. Russia has no actual allies and has damaged its most important relationship, that with Germany. Winning domestic plaudits at Western powers’ expense is politically useful, but those countries, as always, continue to possess the advanced technology Russia needs, especially in energy exploration and drilling. Over the long term, realizing the ambitions Putin and his supporters have articulated would require new and deeper structural reforms, a dramatic cutback in bureaucracy and state procurement shenanigans, and the creation of an environment supportive of entrepreneurialism and investment. Medvedev made gestures in such a direction, but Putin has ridiculed those, choosing the path of least resistance in the short term and thus risking possible long-term stagnation or worse. A revival of Russia’s latent Soviet-era industrial capacity was a trick that could happen only once.


Emotive nationalism and social conservatism have long been present in post-Soviet Russia, but they have intensified in state propaganda since 2012. This was due partly to the outbreak of street protests in the winter of 2011–12 challenging Putin’s announcement that he would return to the presidency. But more fundamentally, it was also because the other possible way forward—a second round of structural reform—would have been incredibly hard to carry out, not least because it might have threatened to undermine the current elite’s suffocating grasp on power. As it happened, the mass Ukrainian uprising against misrule that began in late 2013 and culminated in President Viktor Yanukovych’s cowardly abandonment of Kiev in February 2014 reconfirmed the long-standing Kremlin line of a scheming West committed to encircling and overthrowing the regime in Russia. Putin’s seizure of the southern Ukrainian region of Crimea, in turn, strongly reinforced the trend in the Kremlin away from facing the tough policy choices that would actually bolster Russia’s great-power status.


Given the West’s imposition of sanctions and dropping world oil prices, it might be tempting to write Putin off. Authoritarian regimes often prove to be at once all-powerful and strikingly brittle, and Judah, for one, sees Putin’s rule as almost on its last legs. And yet, despite the Russian population’s seething anger over its predatory state and educated urbanites’ despondency over the absence of a modernizing vision for the future, much of the elite retains a strong sense of mission and resolve. Dawisha concludes that “Putin will not go gentle into the night,” and she is probably correct. Judah underestimates the ways this new kind of flexible authoritarianism has found to adapt to often self-created challenges, and his book is bereft of any discussion of foreign policy, a vital instrument in the tool kit of authoritarianism. 


Putin’s Russia possesses powerful resources as a potential international spoiler, including the ability to apply economic pressure, buy off or co-opt powerful foreign interests, engage in covert operations, wage cyberattacks, and deploy a modernizing military force that is by far the strongest in the region. Ironically, Russia’s greatest source of leverage might be the fact that the West, especially Europe, needs its neighbor’s integration into the international order. Managing such integration would be a lot less difficult if Putin were just a thief, à la Dawisha, or a cynic, à la Judah. But he is actually a composite, à la Hill and Gaddy—a thief and a cynic with deeply held convictions about the special qualities and mission of the Russian state, views that enjoy wide resonance among the population. So what happens now, especially given that the Russian leader has managed to trap himself in the latest and largest of his so-called frozen conflicts, enraging the West and setting himself on a path toward isolation and creeping autarky?


A WAY OUT?

Neither Putin nor his Western counterparts planned to get embroiled in a prolonged standoff over Ukraine. Russia’s seizure of Crimea and support for separatist rebels in eastern Ukraine violated international law and, following the downing of a civilian airliner (almost certainly by Russian-assisted rebels), provoked the imposition of significant Western sanctions. But the crisis is not simply about Russian aggression, nor can it be solved simply by trying to force Moscow to retreat to the status quo ante. Even an unlikely retreat, moreover, would not necessarily last.


Ukraine is a debilitated state, created under Soviet auspices, hampered by a difficult Soviet inheritance, and hollowed out by its own predatory elites during two decades of misrule. But it is also a nation that is too big and independent for Russia to swallow up. Russia, meanwhile, is a damaged yet still formidable great power whose rulers cannot be intimidated into allowing Ukraine to enter the Western orbit. Hence the standoff. No external power or aid package can solve Ukraine’s problems or compensate for its inherent vulnerabilities vis-à-vis Russia. Nor would sending lethal weaponry to Ukraine’s brave but ragtag volunteer fighters and corrupt state structures improve the situation; in fact, it would send it spiraling further downward, by failing to balance Russian predominance while giving Moscow a pretext to escalate the conflict even more. Rather, the way forward must begin with a recognition of some banal facts and some difficult bargaining.


Russia’s seizure of Crimea and intervention in eastern Ukraine do not challenge the entire post-1945 international order. The forward positions the Soviet Union occupied in the heart of Europe as a result of defeating Nazi Germany were voluntarily relinquished in the early 1990s, and they are not going to be reoccupied. But nor should every detail of the post–Cold War settlement worked out in 1989–91 be considered eternal and inviolate. That settlement emerged during an anomalous time. Russia was flat on its back but would not remain prostrate forever, and when it recovered, some sort of pushback was to be expected.


Something similar happened following the Treaty of Versailles of 1919, many of the provisions of which were not enforced. Even if France, the United Kingdom, and the United States had been willing and able to enforce the peace, their efforts would not have worked, because the treaty had been imposed during a temporary anomaly, the simultaneous collapse of German and Russian power, and would inevitably have been challenged when that power returned.


Territorial revisionism ensued after World War II as well, of course, and continued sporadically for decades. Since 1991, there have been some negotiated revisions: Hong Kong and Macao underwent peaceful reabsorption into China. Yugoslavia was broken up in violence and war, leading to the independence of its six federal units and eventually Kosovo, as well. Unrecognized statelets such as Nagorno-Karabakh, part of Azerbaijan; Transnistria, a sliver of Moldova; Abkhazia and South Ossetia, disputed units of Georgia; and now Donetsk and Luhansk, parts of Ukraine—each entails a story of Stalinist border-making. 


The European Union cannot resolve this latest standoff, nor can the United Nations. The United States has indeed put together “coalitions of the willing” to legitimize some of its recent interventions, but it is not going to go to war over Ukraine or start bombing Russia, and the wherewithal and will for indefinite sanctions against Russia are lacking. Distasteful as it might sound, Washington faces the prospect of trying 
to work out some negotiated larger territorial settlement.


Such negotiations would have to acknowledge that Russia is a great power with leverage, but they would not need to involve the formal acceptance of some special Russian sphere of interest in its so-called near abroad. The chief goals would be, first, to exchange international recognition of Russia’s annexation of Crimea for an end to all the frozen conflicts in which Russia is an accomplice and, second, to disincentivize such behavior in the future. Russia should have to pay monetary compensation for Crimea. There could be some federal solutions, referendums, even land swaps and population transfers (which in many cases have already taken place). Sanctions on Russia would remain in place until a settlement was mutually agreed on, and new sanctions could be levied if Russia were to reject negotiations or were deemed to be conducting them in bad faith. Recognition of the new status of Crimea would occur in stages, over an extended period.


It would be a huge challenge to devise incentives that were politically plausible in the West while at the same time powerful enough for Russia to agree to a just settlement—and for Ukraine to be willing to take part. But the search for a settlement would be an opportunity as well as a headache.


NATO expansion can be judged to have been a strategic error—not because it angered Russia but because it weakened NATO as a military alliance. Russia’s elites would likely have become revanchist even without NATO’s advance, because they believe, nearly universally, that the United States took advantage of Russia in 1991 and has denied the country its rightful place as an equal in international diplomacy ever since. But NATO expansion’s critics have not offered much in the way of practicable alternatives. Would it really have been appropriate, for example, to deny the requests of all the countries east of Germany to join the alliance? 


Then as now, the only real alternative was the creation of an entirely new trans-European security architecture, one that fully transcended its Cold War counterpart. This was an oft-expressed Russian wish, but in the early 1990s, there was neither the imagination nor the incentives in Washington for such a heavy lift. Whether there is such capacity in Washington today remains to be seen. But even if comprehensive new security arrangements are unlikely anytime soon, Washington could still undertake much useful groundwork.


Critics might object on the grounds that the sanctions are actually biting, reinforced by the oil price free fall—so why offer even minimal concessions to Putin now? The answer is because neither the sanctions, nor the oil price collapse, nor the two in conjunction have altered Russia’s behavior, diminished its potential as a spoiler, or afforded Ukraine a chance to recover. 


Whether they acknowledge it or not, Western opponents of a negotiated settlement are really opting for another long-term, open-ended attempt to contain Russia and hope for regime change—a policy likely to last until the end of Putin’s life and possibly well beyond. The costs of such an approach are likely to be quite high, and other global issues will continue to demand attention and resources. And all the while, Ukraine would effectively remain crippled, Europe’s economy would suffer, and Russia would grow ever more embittered and difficult to handle. All of that might occur no matter what. But if negotiations hold out a chance of somehow averting such an outcome, they are worth a try. And the attempt would hold few costs, because failed negotiations would only solidify the case for containment in Europe and in the United States.


It is ultimately up to Russia’s leaders to take meaningful steps to integrate their country into the existing world order, one that they can vex but not fully overturn. To the extent that the Ukraine debacle has brought this reality into sharper focus, it might actually have been useful in helping Putin to see some light, and the same goes for the collapse of oil prices and the accompanying unavoidable devaluation of the ruble. After the nadir of 1998, smart policy choices in Moscow, together with some lucky outside breaks, helped Russia transform a crisis into a breakthrough, with real and impressive steps forward. That history could replay itself—but whether it will remains the prerogative of one person alone.

 

Copyright © 2002-2014 by the Council on Foreign Relations, Inc. 

NGOẠI GIAO

March / Tháng 4 năm 2015

The Rise thể chống lại của Vladimir Putin

 Cơn ác mộng của Nga mặc đẹp như một Daydream

 Làm thế nào mà hai mươi mốt thế kỷ Nga kết thúc, một lần nữa, trong quy tắc cá nhân? Một nước công nghiệp tiên tiến của 142 triệu người, nó không có đảng phái chính trị vững chắc, đã tổ chức và đáp ứng sở thích của cử tri. Quân đội đang ngổn ngang chưa thuần hóa; cảnh sát bí mật to lớn là có hiệu quả trong túi một người đàn ông. Ngành hydrocarbon là một ngân hàng cá nhân, và quả thật nhiều nền kinh tế đang ngày càng đối xử như một thái ấp cá nhân. Phương tiện truyền thông đại chúng di chuyển nhiều hơn hoặc ít hơn theo sát bước chân các lệnh của chính quyền tổng thống. Cạnh tranh các nhóm lợi ích rất nhiều, nhưng không có trung tâm đối thủ của quyền lực. Vào cuối tháng 10 năm 2014, sau khi một trợ lý cấp cao với Tổng thống Nga nói với các diễn đàn thường niên của Thảo luận Câu lạc bộ Valdai, trong đó tập hợp các chuyên gia Nga và nước ngoài, rằng người Nga hiểu "nếu không có Putin, không có Nga," bình luận viên Stanislav Belkovsky quan sát thấy rằng "việc tìm kiếm các ý tưởng quốc gia của Nga, bắt đầu sau sự tan rã của Liên bang Xô Viết, là cuối cùng trên. Bây giờ, nó là điều hiển nhiên rằng ý tưởng quốc gia của Nga là Vladimir Vladimirovich Putin. "

 

Nga được phân loại như là một nền kinh tế có thu nhập cao của Ngân hàng Thế giới (có GDP bình quân đầu người vượt quá $ 14,000). Thất nghiệp vẫn ở mức thấp (khoảng năm phần trăm); cho đến gần đây, chi tiêu của người tiêu dùng đã được mở rộng với hơn năm trăm năm; tuổi thọ đã được tăng lên; và thâm nhập Internet vượt trội so với một số nước trong Liên minh châu Âu. Nhưng Nga hiện nay đang bị cản trở bởi sự trì trệ kinh tế cùng với lạm phát cao, năng suất lao động của nó vẫn còn thảm hại thấp, và hệ thống trường học một lần được ca tụng nó đã xuống cấp đáng báo động. Và nó là sự ngạc nhiên tham nhũng. Không chỉ có các cơ quan trung ương bắt nạt ở Moscow, nhưng cơ quan nhà nước trong khu vực, cũng bị tội phạm có hệ thống dòng doanh thu, trong khi những dải khổng lồ của lãnh thổ thiếu các dịch vụ công cơ bản và nhóm cảnh vệ địa phương sinh sôi nảy nở. Trên khắp cả nước, cán bộ đã mua các vị trí của họ cho đội bóng khoản tiền kếch xù với nhóm tội phạm có tổ chức và sử dụng các công tố viên và thẩm phán thân thiện để tống và chiếm đoạt các đối thủ. Khoe khoang "sự ổn định" của Tổng thống Vladimir Putin trong ngắn hạn, đã biến thành sự cướp đoạt. Nhưng Putin lên nắm quyền trong 15 năm, và không có kết thúc trong cảnh. Stalin cai trị trong khoảng ba thập kỷ; Brezhnev cho gần hai. Putin, vẫn còn tương đối trẻ và khỏe mạnh, sẽ thiết lập để đứng đầu thứ hai và thậm chí có thể vượt qua các cựu.

 

Trong một số cách, các nhà quan sát vẫn đang cố gắng tìm hiểu làm thế nào các cuộc nổi dậy chống lại chế độ chuyên chế Sa hoàng vào năm 1917, các cuộc cách mạng quần chúng rộng rãi nhất trong lịch sử lên đến đó điểm lên đến đỉnh điểm trong một chế độ vô trách nhiệm với bản thân, hãy để một mình đến công chúng. Bây giờ, sau khi huy động quần chúng cho rằng dân chủ đi kèm và theo sự sụp đổ của Liên Xô năm 1991, một cửa quyền mới đã được hình thành. Tất nhiên, chế độ độc tài của ông Putin về bản chất khác từ các phiên bản cộng sản Liên Xô. Hôm nay của Nga không có ý thức hệ duy nhất và không có một đảng cầm quyền xử lý kỷ luật, và mặc dù nó thiếu các quy định của pháp luật, nó không cho phép sở hữu tư nhân và tự do di chuyển qua biên giới. Tuy nhiên, đất nước trở lại trong một nơi quen thuộc, một chế độ một người đàn ông.

 

Các phương pháp Putin sử dụng để sửa chữa trạng thái hậu Xô Viết tham nhũng, rối loạn chức năng đã sản xuất thêm một tham nhũng, tình trạng rối loạn chức năng. Putin phàn nàn công khai rằng chỉ có khoảng 20 phần trăm của các quyết định của mình được thực hiện, phần còn lại bị bỏ qua hoặc phá vỡ trừ khi anh ta can thiệp một cách mạnh mẽ với các nhóm lợi ích và công chức có liên quan. Nhưng ông không thể can thiệp trực tiếp với tất cả các ông chủ, thống đốc, và chính thức trong nước về mọi vấn đề. Nhiều hạ gọi tên của Putin và làm những gì họ muốn. Hệ thống cá nhân của quy luật chuyển tải sức mạnh to lớn vào nhà lãnh đạo trong khu vực-các chiến lược chọn cảnh sát bí mật, kiểm soát dòng tiền, nhưng chúng không hiệu quả và cuối cùng tự chuốc lấy thất bại.

 

Nga chỉ có thể có thể để có được ra khỏi cái bẫy này, một phần là do mức độ nghiêm trọng của khủng hoảng khác nhau hiện đang cản trở quyền của Putin. Nhưng phần châm, thậm chí hy vọng rằng kịch bản sẽ yêu cầu thêm một hành động của quy tắc cá nhân.

 

Từ Leningrad TO MOSCOW

 

Putin đã được sinh ra tại Leningrad của Liên Xô vào năm 1952, người con duy nhất còn sống sót của những bậc cha mẹ đã sống qua cuộc bao vây của Đức Quốc xã của thành phố một thập kỷ trýớc ðó. Ông lớn lên trong một phần thô của showcase của Peter Đại đế, đã lên võ thuật, tốt nghiệp với tấm bằng luật của Đại học bang Leningrad, và xin theo cách của mình vào KGB, cuối cùng đã được gửi đến Dresden, Đông Đức, vào năm 1985.

 

Năm 1990, sau sự sụp đổ của Bức tường Berlin, KGB đã triệu tập ông đến Leningrad và giao cho trường cũ của mình, nơi mà giáo sư luật cũ của ông Anatoly Sobchak vẫn dạy bán thời gian. Sobchak cuối cùng trở thành chủ tịch của hội đồng thành phố và sau đó thị trưởng, và Putin từng là Phó top của mình, chịu trách nhiệm về nhiệm vụ khó khăn, bao gồm ăn dân số lớn của thành phố trong những năm khủng hoảng kinh tế hậu Xô Viết. Ông phát hiện ra rằng những người dân chủ tự xưng Leningrad của có thể nhận được hầu như không có gì làm và rằng ông có thể tham ô tiền hơn cả để giúp giải quyết những thách thức của thành phố và làm giàu cho bản thân và bạn bè của mình. Khi Sobchak không trúng thầu tái tranh cử vào năm 1996, Putin thấy mình thất nghiệp 43. Nhưng một năm sau đó, thông qua các kết nối (đáng chú ý là Alexei Kudrin, một quan chức trong các chức vụ thị trưởng Sobchak đã trở thành Phó chánh văn phòng của Tổng thống Nga Boris Yeltsin), Putin chuyển đến Moscow và thu được một loạt các vị trí trong chính quyền tổng thống, người thừa kế của bộ máy trung ương đảng Liên Xô cũ.

 

Có những dấu hiệu cho rằng Putin có thể thèm muốn sinh lợi, công việc của Giám đốc điều hành mạnh mẽ tại Gazprom, khí đốt khổng lồ độc quyền của Nga, nhưng nếu như vậy, nó lẩn tránh anh. Sau đó, vào tháng Bảy năm 1998, sét đánh: Yeltsin bổ nhiệm cựu trung tá trên hàng trăm sĩ quan cảnh sát bí mật cao cấp đứng đầu FSB, người thừa kế của KGB và năm sau cũng bổ nhiệm ông làm thủ tướng của Liên bang Nga và sau đó làm chủ tịch. Vì vậy, câu trả lời đơn giản cho câu hỏi về cách thức Putin lên nắm quyền là ông đã được lựa chọn.

 

Vòng tròn Yeltsin bên trong, được gọi là "gia đình" -in đặc biệt, Valentin Yumashev (các ghostwriter của tự truyện của ông Yeltsin) và người vợ tương lai Yumashev, con gái Yeltsin của Tatyana hái Putin hơn những người khác đã thất bại trong buổi thử giọng của họ. Ông đã thể hiện một năng lực cơ bản trong quản trị và đã chứng minh lòng trung thành (đã bố trí trong năm 1997 cho Sobchak, sau đó bị đe dọa bị bắt, trốn thoát về Pháp mà không trình kiểm tra hộ chiếu Nga). Người ta hy vọng rằng ông sẽ bảo vệ lợi ích của gia đình, và có lẽ những người Nga là tốt. Putin bảo đảm chiến thắng trong cuộc bầu cử tổng thống tháng 3 2000 thông qua kiểm soát của đài truyền hình chính của đất nước, Channel One (nhờ Boris Berezovsky, một thành viên thứ hai của gia đình); thao tác tàn nhẫn của các mối đe dọa khủng bố Chechnya; và truy cập vào tất cả các đặc quyền của người được ban phước lành. Một số gian lận, quá, không thể được loại trừ. Trong các kết quả báo cáo, Putin nhận được gần 40 triệu phiếu bầu, 53 phần trăm của những diễn viên, một phần lớn giúp ông tránh một dòng chảy. Vị trí thứ hai (29 phần trăm) đến các ứng cử viên Đảng Cộng sản-bogeyman. Chín thí sinh khác chia phần còn lại của phiếu.

 

Điều thú vị là, khi Putin lên nắm quyền, ông đã có ít năng lượng hiệu quả. Trưởng của ông về nhân viên, Alexander Voloshin, là một thành viên chủ chốt của gia đình và sẽ vẫn ở vị trí chỉ huy của mình trong hai năm nữa. Berezovskyiếp tục kiểm soát kênh One, và các trạm quan trọng thứ hai, tư nhân NTV, thuộc về nam diễn viên độc lập Vladimir Gusinsky. Các dòng tiền khổng lồ được tạo ra bởi sự độc quyền khí đốt nhà nước phần lớn đã được tư nhân vào tay của một cabal do Rem Vyakhirev (một người được bảo trợ của Bộ trưởng khí Xô cũ, sau này là Thủ tướng Nga, Viktor Chernomyrdin), và phần lớn các ngành công nghiệp dầu đã được tư nhân chính thức, rất nhiều của nó thành một công ty mới lớn, Yukos, kiểm soát bởi Mikhail Khodorkovsky. Sau đó 89 vùng của Nga đều nằm trong tay của các thống đốc là người trả lời cho bất cứ ai. Chechnya đã khử độc lập trên thực tế. Nhà nước Nga đã lúng túng.

 

Từng chút một, tuy nhiên, bằng cách sử dụng thủ thuật tàng hình và dơ bẩn, Putin khẳng định lại điều khiển trung tâm qua các đòn bẩy quyền lực trong-nước đài truyền hình, các ngành công nghiệp khí, công nghiệp dầu mỏ, các vùng. Đó là một kỳ xảo quyệt của xây dựng lại nhà nước, được hỗ trợ bởi sự tương phản mạnh của Putin cho Yeltsin ốm yếu, sợ hãi thổi phồng của một giải thể nhà nước Nga, cũng như các crafted kháng cáo cho lòng yêu nước, và khiêm nhường của một số đầu sỏ chính trị. Số nỗi sợ hãi của chính quyền là cần thiết để chế ngự hoàn toàn vô luật pháp vào mà đất nước đã bị đánh chìm. Putin thấm nhuần nỗi sợ hãi rằng, nhờ có lịch sử riêng của mình và tính cách và một số sân khấu chính trị highhanded, chẳng hạn như việc bắt giữ Khodorkovsky, người được chụp ngay ra khỏi máy bay riêng của mình, được thể hiện một lần nữa và một lần nữa trên truyền hình Nga. Nhưng chuyển đổi Putin vào một nhân vật chính trị chi phối cần nhiều hơn một sự đánh giá chia sẻ rộng rãi rằng ông đã tiết kiệm nhà nước Nga. Nó cũng mất một sự bùng nổ kinh tế bất ngờ.

 

Từ năm 1999 đến năm 2008, nền kinh tế Nga tăng trưởng ở một bộ nhanh bảy phần trăm hàng năm, qua đó tăng gấp đôi GDP của nó về đồng rúp. Bất tốc độ tăng trưởng thu nhập cá nhân thậm chí còn nhanh, mặc tăng lần hai và một nửa. Theo đồng đô la, vì sự đánh giá cao của đồng rúp theo thời gian, sự gia tăng trong GDP đã được đặc biệt sống động: từ một vận rủi trong khoảng $ 196.000.000.000 trong năm 1999 xuống còn khoảng $ 2100000000000 vào năm 2013. A, biết ơn lớp trung lưu mới của Nga được sinh ra, một số 30.000.000 mạnh , có thể đi du lịch và mua sắm ở nước ngoài một cách dễ dàng. Nói rộng hơn, xã hội Nga đã được chuyển đổi: thâm nhập điện thoại di động đã đi từ không đến 100 phần trăm, tỷ lệ thất nghiệp giảm từ 12,9 phần trăm lên 6,3 phần trăm, và tỷ lệ hộ nghèo đã giảm từ 29 phần trăm đến 13 phần trăm. Lương tăng, lương hưu được lục tung ra, và nợ quốc gia khổng lồ đã được tích lũy bởi các nhà lãnh đạo trước đó đã được đền đáp sớm. Nhà đầu tư nước ngoài đã gặt hái được phần thưởng phong phú, quá, khi thị trườngchứng khoán Nga tăng vọt, tăng gấp 20 lần.

 

Nhiều nhà phân tích đã cho rằng sự bùng nổ của Nga để may mắn, ở dạng nhiên liệu hóa thạch dồi dào. Tuy nhiên, mặc dù dầu khí nói chung đã mang lại trong khoảng 50 phần trăm của doanh thu nhà nước Nga, họ đã chiếm không quá 30 phần trăm của nền kinh tế nói chung, một số cao, nhưng thấp hơn so với Trung Đông tỷ lệ petrostate đáng kể. Thậm chí thêm vào tất cả các knock-on hiệu ứng xung quanh các hydrocacbon, các phân tích phức tạp nhất của dầu tín dụng tăng trưởng kinh tế của Nga và khí đốt với ít nhất 40-50 phần trăm GDP trong thời kỳ bùng nổ. Một số tiền to lớn của giá trị khác đã được tạo ra trong những năm này là tốt, và Putin chịu trách nhiệm một phần.

 

Là Tổng thống, Putin giao xử lý của nền kinh tế để Mikhail Kasyanov, thủ tướng của ông; Gref Đức, Bộ trưởng phát triển kinh tế và thương mại; và Kudrin, sau đó các bộ trưởng tài chính, người đã giới thiệu một loạt biện pháp chống lạm phát và tự do hóa (Gazprom trừ). Cắt giảm thuế tăng ưu đãi để làm việc và giảm ưu đãi để che giấu thu nhập. Đơn giản hóa việc cấp phép kinh doanh và kiểm tra giảm dẫn đến sự bùng nổ của giới doanh nhân. Cải cách tài chính và chính sách kinh tế vĩ mô hợp lý tạo điều kiện đầu tư. Và đất đã trở thành một mặt hàng ra thị trường.

 

Tác động của những cải cách vì thị trường, mà Putin ủng hộ và ký kết, đã được phóng đại bởi gió mậu dịch thuận lợi. Nga đã trải qua một sự vỡ nợ và phá giá tiền tệ cháy da vào năm 1998, và hầu hết các nhà bình luận cho rằng đất nước sẽ bị tàn phá. Nhưng trên thực tế, sự mất giá vô tình làm cho xuất khẩu của Nga rẻ hơn và do đó tính cạnh tranh hơn. Đồng thời, tăng liên tục của Trung Quốc nâng giá toàn cầu cho các sản phẩm của Nga, từ phân bón và hóa chất với kim loại và xi măng. Nhu cầu của Trung Quốc Insatiable mang các ngành công nghiệp di sản Liên Xô trở lại từ cõi chết. Lĩnh vực hoàn toàn mới tăng cũng như bán lẻ, chế biến thực phẩm, công nghệ sinh học, và phần mềm, do nhu cầu trong nước và gia công phần mềm toàn cầu. Nhiều người trong số các ngành công nghiệp di sản Liên Xô, như than và thép, trải qua hợp lý hóa đáng kể, như mỏ không có lợi nhuận hoặc thực vật đã được loại bỏ. (Nông nghiệp, tuy nhiên, đã không bao giờ thực sự hồi sinh, hãy để một mình hợp lý, và Nga trở nên phụ thuộc vào nhập khẩu lương thực.)

 

Những người hoài nghi chú ý: giá dầu trong thời gian đầu tiên của nhiệm kỳ tổng thống của ông Putin, khi tăng trưởng mạnh mẽ, trung bình chỉ khoảng $ 35 một thùng; trong nhiệm kỳ thứ hai của ông Putin, trung bình tăng khoảng 65 USD một thùng. Trong những năm gần đây, với giá dầu quán tại hoặc trên 100 USD một thùng, nền kinh tế của Nga đã bị đình trệ. Sự trỗi dậy của Trung Quốc, mất giá của đồng rúp, và một làn sóng dồn nén của cải cách cơ cấu là quan trọng đối với sự bùng nổ của Nga, nhưng là người phụ trách, Putin mất của sư tử chia sẻ của tín dụng. Người chỉ trích ông từ chối công nhận đóng góp của ông, và một số đã không chắc làm anh ra là một vật vô giá trị. Năm 2012 cuốn tiểu sử của cô, The Man Without a Face, ví dụ, các nhà báo Mỹ Nga Masha Gessen cung cấp các bức chân dung cuối cùng của Putin là một tai nạn. Một bài báo hay, tóm tha của sự kiện, tin đồn, và psychologizing về cuộc đời và sự nghiệp của ông Putin, cuốn sách Gessen của Putin làm ra là một kẻ côn đồ chỉ và tự-đại lý, một kẻ giết người nhưng cuối cùng một người đàn ông nhỏ. Tuy nhiên, tai nạn và nonentities không duy trì quyền lực lâu nay.

 

Ông Putin, bởi Fiona Hill và Clifford Gaddy, hai tay Nga tại Viện Brookings, cung cấp ít phim nhưng sự cân bằng hơn. Nó đặc trưng Putin như di chuyển qua lại trong số sáu người khác nhau: những người thống kê, lịch sử Man (kỷ niệm chính khách Sa hoàng Nga), các survivalist, các Outsider (không phải là một Muscovite, không phải là một apparatchik, thậm chí không phải là một sĩ quan KGB điển hình), Free Marketeer (thực sự, bạn thân tư bản), và các cán bộ Case (ai thắng sự tự tin của người dân thông qua thao tác, hối lộ, và tống tiền). Đó là một bức chân dung độc đáo làm tròn. Nó không phải là, tuy nhiên, là một thân mật.

 

Mới mẻ, Hill và Gaddy tránh imputing động cơ để Putin. Họ đã gặp ông ngắn gọn trong một nhóm lớn nhưng dựa chủ yếu trên nhiều trong số ít tiếng nói tương tự được trích dẫn trong cuốn sách Gessen, cũng như trong tiểu sử cơ bản của Oleg Blotsky và Alexander Rahr, và trên một cuộc phỏng vấn với các cựu nội Kremlin Gleb Pavlovsky. Trong chương tốt nhất của họ, Hill và Gaddy phân định tự đánh bại mục đích chéo giữa sáu Putin personas, cùng với những hạn chế của Putin khi nói đến chính trị nào. Họ bác bỏ các tường thuật của Mỹ phổ biến về một sự phản bội Putin bi thảm của một quỹ đạo Yeltsin thời tiến tới dân chủ, cúi xuống phía sau để làm cho dễ hiểu câu chuyện thay thế của Nga là một cứu hộ Putin dẫn đầu từ năm 1990 "thời điểm khó khăn." Nhưng họ không tiến rõ ràng, giải thích có hệ thống riêng của họ như thế nào đó là có thể, trong một đất nước rộng lớn như vậy, để thiết lập những gì họ có thể lồng tiếng một mạng lưới "một cậu bé" hệ thống chính trị. FOLLOW THE MONEY

 

Biện pháp trừng phạt của phương Tây đánh với Nga về các hành động của mình ở Ukraine đã nhắm mục tiêu không phải thành phần kinh tế nhưng các cá nhân. Chế độ đạo tặc của ông Putin, bởi Karen Dawisha, cho thấy lý do tại sao một cách tiếp cận như vậy có ý nghĩa. Nó cung cấp một danh mục toàn diện của bạn nối khố của Putin: Arkady và Boris Rotenberg của đường ống dẫn khí nổi tiếng xây dựng, Gennady Timchenko của Tập đoàn Gunvor, Igor Sechin của Rosneft, Alexey Miller của Gazprom, Sergey Chemezov của Rosoboronexport, Yuri Kovalchuk của Ngân hàng Rossiya, Matthias Warnig của đường ống Nord Stream, và nhiều hơn nữa. Mặc dù một vài trong số những cá nhân này lên cầm quyền trong suốt thập kỷ qua và một nửa, hầu hết đã biết Putin sớm, trong những năm St. Petersburg của mình. (Mối quan hệ Warnig với Putin ngày trở lại Dresden.) Dawisha chi tiết như thế nào tất cả đều đã nhờ bẩn thỉu giàu cho tư nhân hóa không cạnh tranh của các tài sản nhà nước, các hợp đồng của chính phủ không có đấu thầu, các khoản vay đáng ngờ, phá sản giả, các công ty trung gian ảo, thuế "hoàn lại tiền," yêu nước megaprojects (như Thế vận hội), và các ưu đãi khác. Bà vẫn tin rằng Putin, cũng là một tên trộm, và kêu gọi sự chú ý đến $ 700,000 trị giá của đồng hồ công khai phát hiện trên cổ tay của mình, cô ấy lập lại guesstimates mà đưa tài sản cá nhân của mình ở mức 40 tỷ USD.

 

Một nhà khoa học chính trị tại Đại học Miami tại Ohio, đã Dawisha, đối với hầu hết các phần, không phát hiện ra thông tin mới nhưng lắp ráp ở một nơi cốm từ các điện tín ngoại giao xuất bản bởi WikiLeaks, phóng sự điều tra, các file Stasi cũ, ý kiến của một người đào ngũ quan trọng của Nga, và các nguồn khác, tất cả trong đó cô đã được đăng trực tuyến. Truyện ngắn của cô là người thợ, và không phải tất cả các vật liệu khác nhau phù hợp dễ dàng vào cốt truyện đơn giản của mình.

 

Đặc biệt đáng chú ý là một thực tế rằng hầu hết các cuốn sách được dành cho thời kỳ trước khi Putin lần đầu tiên trở thành tổng thống. Dawisha nhắc nhở chúng ta rằng vai trò của KGB trong doanh nghiệp tư nhân đã bắt đầu ngay cả trước khi Liên Xô sụp đổ, và cô cho rằng đó là những gốc rễ của Chế độ đạo tặc-thách thức sự khôn ngoan thông thường của Putin trong đó bắt giữ năm 2003 của Khodorkovsky và tịch thu khổng lồ dầu lửa cá nhân của mình, Yukos , đánh dấu một bước ngoặt quan trọng. "Cũng giống như các học giả khác của Nga, tôi đã dành một phần quan trọng của tư duy nghề nghiệp của tôi và viết về cách nước hậu cộng sản có thể thực hiện chuyển đổi theo hướng dân chủ," cô thú nhận, nhưng nói rằng cuối cùng cô đã khôn ngoan, kết luận rằng Nga không "một hệ thống dân chủ phôi thai bị kéo xuống bởi lịch sử, nhà độc tài vô tình, quán tính phổ biến, bất tài liêu, hoặc tư vấn kém phương Tây." Thay vào đó, "từ đầu Putin và vòng tròn của mình tìm cách để tạo ra một chế độ độc tài cai trị bởi một cabal gắn bó với lợi ích nhúng, kế hoạch, và khả năng, người sử dụng dân chủ để trang trí chứ không phải hướng. "xu hướng khó chịu của ông Putin, nói cách khác, không thể đổ lỗi cho các yếu tố bên ngoài, chẳng hạn như việc mở rộng NATO.

 

Câu hỏi về phân tích của bà có thể được nâng lên. Dawisha không bao giờ thực sự làm rõ, ví dụ, mức độ mà niềm tin chân thành tổ chức liên kết các kleptocrats Putin (như họ đã làm, nói, Brezhnev bè lũ cũ, những người cũng được cho là một bó của những người hoài nghi). Cô trích Nikolay Leonov, cựu giám đốc phân tích cho KGB, nói của Putin và KGB của ông liên kết trở lại vào năm 2001, "Họ là những người yêu nước và những người ủng hộ một nhà nước mạnh căn cứ vào truyền thống hàng trăm năm tuổi. Lịch sử tuyển dụng chúng để thực hiện một hoạt động đặc biệt cho sự sống lại của sức mạnh tuyệt vời của chúng tôi, bởi vì phải có sự cân bằng trong thế giới, và không có một nước Nga mạnh sự bất ổn địa chính trị sẽ bắt đầu. "Vì vậy, là làm giàu một kết thúc trong chính nó hoặc một phương tiện để kết thúc?

 

Cơ bản nhất, khẳng định Dawisha về gần-tổng-Chế độ đạo tặc chủ ý bởi thiết kế "thông minh" -strain cả tin. Nga đã biết đến rất nhiều thiết kế, bao gồm cả những người của Mikhail Gorbachev và Yeltsin, và những gì xảy ra với họ? Cô thừa nhận rằng dưới thời Putin, "không phải tất cả mọi thứ diễn ra như dự," nhưng là kể câu chuyện của cô làm cho nó có vẻ khác. Điều này đã bỏ qua thực tế rằng Putin và bạn bè của mình, cũng như cơ sở quần chúng của mình, phần lớn đều giảm giá dưới Gorbachev và Yeltsin. Mặc dù khu vực tư nhân và mưu ngoài khơi, các cựu KGB bước đầu đã được cắt ra tiền thực sự lớn trong dầu, khí đốt, kim loại, kim cương và vàng. Một lập luận mạnh mẽ liên tục che lấp sự thay đổi, bất trắc đã xảy ra, cũng như các cấp tiến tiến trong Chế độ đạo tặc đó đã diễn ra trong thời gian không chỉ sau năm 2003, nhưng ngay cả trong hơn hai năm qua. Dawisha cũng nhìn ra bất kỳ động ngoài Putin. Bất động sản liên tục được tịch thu bằng người trung thành với chế độ, vì đó là một cách lớn mà họ đánh dấu trạng thái tương đối trong các lệnh và mổ cách họ sống sót, tránh các cuộc tấn công từ những người khác bằng cách đi vào cuộc tấn công tấn công mình.

 

Chân dung giả ý nguyên thủy của Putin để làm giàu Dawisha của dẫn cô đến bãi nhiệm không chỉ là nhiệm kỳ đầu tiên cải cách cơ cấu của mình và tầm nhìn sau lưng họ mà còn là tổng thống nhiệm kỳ bốn năm của bạn thân sở của ông, Dmitry Medvedev, một tập phim tiếp theo sau quyết định của Putin tôn trọng , ít nhất là chính thức, giới hạn của hiến pháp về hai nhiệm kỳ tổng thống liên tiếp. Việc sa thải có thể hiểu được: Medvedev đã (và đang) nhạo báng gọi là "Teddy Bear" (Medvezhonok). Ông đã được chọn vì một lý do. Và trong suốt nhiệm kỳ của mình, Tổng thống Medvedev đã kêu gọi của đoàn tùy tùng của mình và nhóm lợi ích lớn khác nhau để miễn nhiệm Putin từ thủ tướng.

 

Người ta có thể tranh luận về mức độ nghiêm trọng của các điều tra Medvedev phê chuẩn khởi tố Khodorkovsky riêng của điện Kremlin, các chiến dịch áp lực so Sechin và bạn bè của Putin khác phục vụ trong các ban của công ty tư nhân, các động thái rụt rè hướng đa dạng hóa kinh tế và redemocratization, và cải thiện quan hệ với các Hoa Kỳ. Một thậm chí có thể giả định rằng tất cả các implausibly đó là thao tác rực rỡ của các bậc thầy rối đáng kể thông minh và hiệu quả để đánh lừa nhân dân Nga và phương Tây. Nhưng sự thật vẫn là Medvedev đã có đầy đủ thẩm quyền bác bỏ Putin, để từ chối anh ta tiếp cận với các nguồn lực nhà nước trong một chiến dịch, và tuyên bố ý định của mình để tái tranh cử. Đó là Teddy Bear đã không hành động không có nghĩa là anh ta không có.

 

EMPEROR KHÔNG PHỤC

 

Trong Empire Fragile, các nhà báo Ben Giu-đa nhìn thấy trở lại của ông Putin làm tổng thống nhiệm kỳ thứ ba như một đòn nặng vào chế độ. Cuốn sách punchy của ông có thể lật, nhưng ông đã nói chuyện với rất nhiều người, và cho phép tiếng nói của họ được lắng nghe, rằng Snark và khinh miệt của mình được phần nào bù đắp. "Bạn nhìn thấy người đàn ông này có những phẩm chất tốt, quá," Alexander Belyaev, cựu lãnh đạo thành phố lắp ráp St. Petersburg, nói với anh của Putin. "Ông là một chuyên gia làm cho bạn bè, của những người trung thành với bạn bè. Ông là một người quan sát tuyệt vời của bản chất con người, và anh ấy rất giỏi chiến thuật. "Tương tự như vậy, Sergei Kolesnikov, một thành viên của St. Petersburg phe Putin, người đã giúp đỡ tài chính cho một cung điện cho ông Putin ở miền Nam trước khi chọn để vạch trần tham nhũng của mình và sau đó đi sống lưu vong ở Estonia, nói với Giu-đa, "Tôi đã rất ngạc nhiên khi ông Putin trở thành tổng thống. Dĩ nhiên tôi rất ngạc nhiên, tất cả mọi người đã rất ngạc nhiên. Lúc đầu, tôi thực sự muốn ủng hộ anh và giúp anh ta trong bất kỳ cách nào tôi có thể. Những năm 1990 đã là một tội phạm, thời gian nguy hiểm. Tôi hy vọng cho một cái gì đó khác nhau. "Những cái gì đó khác nhau hóa ra là một chế độ độc tài cá nhân.

 

Giu-đa đã thực sự được viết hai cuốn sách. Một là về những gì ông gọi là "telepopulism," Putin trong đó ông trình bày các bác sĩ quay của Kremlin và rối, như Vladislav Surkov, và làm thế nào xâm lược của chính quyền George W. Bush và tội lỗi được chứng minh là một món quà cho các thao tác của họ. Nhưng khái niệm về chế độ Putin như một "videocracy" ngõ cụt, bởi vì, như Giu-đa tự trình bày, các tuyên truyền không phải lúc nào cũng hiệu quả và Chủ nghĩa Putin là không đơn giản chỉ hiển thị; nó là một xã hội. Giu-đa chi tiết về chi tiêu nhà nước như thế nào Nga về an ninh, pháp luật, trật tự đi từ 2,8 tỷ USD trong năm 2000 lên $ 36500000000 vào năm 2010. Hơn 40 phần trăm của các tầng lớp trung lưu mới làm việc cho nhà nước, và do đó họ không phải là người độc lập. Cơ sở xã hội của chế độ, nói cách khác, bản thân nó.

 

Cuốn sách khác là một bức chân dung sống động của Moscow là một thế lực thực dân áp bức ở các vùng đất của riêng mình. Giu-đa đi ra đến các địa phương từ xa và tìm Putins chút, các lãnh chúa phong kiến chủ trì gần statelessness và thất vọng sâu sắc. Anh lên hoang vắng Tuva, một lần một phần của Mông Cổ, ở miền nam Siberia, nơi Putin được cho là đã đặt ra để ngực trần cho các máy ảnh trên một chuyến thám hiểm săn bắn giả. "Putin?", Một người dân làng từ Erjei nói với tác giả. "Anh ấy không bao giờ làm bất cứ điều gì tốt cho đất nước. Ông chỉ mất tất cả số tiền từ sản xuất dầu và khí đốt và lấy nó cho bản thân và bạn tình của mình. . . . Tại sao các địa ngục, chúng tôi sẽ hỗ trợ Putin? "Giu-đa cũng đi đến Birobidzhan, quê hương của người Do Thái của Liên Xô không thể xảy ra trên biên giới với Trung Quốc, và thấy không có dấu hiệu của một cuộc xâm lược dân số Trung Quốc lo sợ. "Bạn đang lo lắng rằng trong tương lai đất sẽ không được Nga và sẽ được kiểm soát bởi Trung Quốc? Điều đó sẽ không có quê hương nhiều hơn ở đây? ", Ông hỏi người bán nấm trong một khu vực của Nga thuê để nông dân Trung Quốc đã phát triển đậu tương. "Ai cho một fuck về quê hương", những người bán nấm trả lời. "Không có chết tiệt quê hương."

 

Làm thế nào đại diện phỏng vấn như vậy là vẫn chưa rõ ràng. Giu-đa dường như dành rất ít thời gian ở nhiều thành phố của Nga nhộn nhịp của tỉnh, như Yekaterinburg, Novosibirsk, hoặc Lipetsk, mà rõ ràng là tốt hơn ngày hôm nay hơn họ thậm chí chỉ cần một vài năm trước đây. Báo cáo của ông được thiết kế để không cung cấp một bức tranh toàn cảnh của Nga nhưng để hiển thị như thế nào vô luật pháp Putin tìm cách khắc phục là tồi tệ hơn bao giờ hết. Anh ta tìm thấy sự Hồi giáo Bắc Caucasus, nơi Putin tôn vinh khổng lồ cho một ánh của lòng trung thành, gần đầy đủ de-Russified. Trong khi trước đó nó là người Chechnya, những người muốn ra khỏi Nga, Giu-đa đã viết, hiện nay nhiều người Nga sẽ không nhớ nhìn thấy Chechnya đi, vì họ ghét cay ghét đắng việc chuyển ngân sách khổng lồ cho các khu vực ($ 30 tỷ cho chín triệu dân từ năm 2000 đến năm 2010).

 

Giu-đa có một số điều thông minh để nói về Internet của Nga, và chỉ ra rằng "không giống như ở các nước Đông Âu khác, những nền tảng mà tổ chức đó là phần lớn bản địa vì các script Cyrillic, cho phép nó trở thành một 'cực' trong thế giới trực tuyến mới nổi , như Trung Quốc, mà còn sử dụng các nền tảng tự phát triển. "tương đương Nga cho Google và Facebook, hơn nữa, đã hoạt động chủ yếu là ngoài chế độ nghẹt thở. "Internet lớn tại Nga trong một loại không tưởng-nơi không có nhà nước," một người được phỏng vấn nói với Giu-đa. "Đây là phần duy nhất của nền kinh tế mà là một cầu thủ và là một người chiến thắng, bạn cần có kết nối chính trị, không có thẻ thành viên Nước Nga, và không có người thăm để Kremlin." Tất cả những gì đã được thay đổi, tuy nhiên, kể từ khi cuốn sách đã được viết.

 

Giu-đa trích vào phe đối lập Internet hiểu biết để Putin cho là mất liên lạc với những người dân thường. Ông mô tả Aleksey Anatolyevich Navalnyy, các blogger nổi tiếng là một nhà phê bình tham nhũng, như một xenophobe và một "sản phẩm thuần túy của Chủ nghĩa Putin." Giu-đa heaps thái độ khinh thị trên hàng chục ngàn người dân Moskva đã liều đi ra đường phố trong năm 2011-12 để phản đối chế độ, gọi họ là "nhân khẩu học ở Nga. . . hầu hết quen với trượt tuyết ở Pháp "và khẳng định rằng" các cuộc biểu tình thất bại vì Moscow không phải là Nga. "(Các cuộc biểu tình diễn ra tại nhiều thành phố.) chiếu cố của ông rơi vào rời rạc khi ông viết về Pussy Riot, ban nhạc punk thực hiện một ill- fated hành động thực hiện trong một nhà thờ Chính thống giáo, rằng họ "bắt vanity và, trớ trêu thay, bản chất không có chính trị của nghệ thuật cấp tiến. Họ quan tâm đến phản đối, không chính trị. "Người đọc là khả năng tìm thấy một cuốn sách này thường tham gia bị phá hỏng bởi một sự dư thừa của thái độ.

 

Tuy nhiên, Giu-đa cung cấp một trong các tài khoản tốt nhất về cách thức xây dựng chế độ Putin cá nhân của mình ra khỏi quá trình trần tục của việc giải quyết các bệnh lý của nhà nước Nga mà ông thừa hưởng. Để làm sạch những thứ lên, một cam kết mà Putin đã ủng hộ rộng rãi, anh phải có được sức mạnh hơn bao giờ hết. Trong khi đó, một bogeyman phục vụ ông tốt không phải là một trở lại chủ nghĩa cộng sản, bù nhìn của Yeltsin, nhưng sự hỗn loạn của Yeltsinism. "Sức mạnh để kiểm soát các cơn ác mộng của Nga sụp đổ hoàn toàn mang [Putin] quyền lực và đã giữ anh ta trong điện," Giu-đa một cách ngắn gọn tóm tắt

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

FOLLOW THE MONEY

 

Biện pháp trừng phạt của phương Tây đánh với Nga về các hành động của mình ở Ukraine đã nhắm mục tiêu không phải thành phần kinh tế nhưng các cá nhân. Chế độ đạo tặc của ông Putin, bởi Karen Dawisha, cho thấy lý do tại sao một cách tiếp cận như vậy có ý nghĩa. Nó cung cấp một danh mục toàn diện của bạn nối khố của Putin: Arkady và Boris Rotenberg của đường ống dẫn khí nổi tiếng xây dựng, Gennady Timchenko của Tập đoàn Gunvor, Igor Sechin của Rosneft, Alexey Miller của Gazprom, Sergey Chemezov của Rosoboronexport, Yuri Kovalchuk của Ngân hàng Rossiya, Matthias Warnig của đường ống Nord Stream, và nhiều hơn nữa. Mặc dù một vài trong số những cá nhân này lên cầm quyền trong suốt thập kỷ qua và một nửa, hầu hết đã biết Putin sớm, trong những năm St. Petersburg của mình. (Mối quan hệ Warnig với Putin ngày trở lại Dresden.) Dawisha chi tiết như thế nào tất cả đều đã nhờ bẩn thỉu giàu cho tư nhân hóa không cạnh tranh của các tài sản nhà nước, các hợp đồng của chính phủ không có đấu thầu, các khoản vay đáng ngờ, phá sản giả, các công ty trung gian ảo, thuế "hoàn lại tiền," yêu nước megaprojects (như Thế vận hội), và các ưu đãi khác. Bà vẫn tin rằng Putin, cũng là một tên trộm, và kêu gọi sự chú ý đến $ 700,000 trị giá của đồng hồ công khai phát hiện trên cổ tay của mình, cô ấy lập lại guesstimates mà đưa tài sản cá nhân của mình ở mức 40 tỷ USD.

 

Một nhà khoa học chính trị tại Đại học Miami tại Ohio, đã Dawisha, đối với hầu hết các phần, không phát hiện ra thông tin mới nhưng lắp ráp ở một nơi cốm từ các điện tín ngoại giao xuất bản bởi WikiLeaks, phóng sự điều tra, các file Stasi cũ, ý kiến của một người đào ngũ quan trọng của Nga, và các nguồn khác, tất cả trong đó cô đã được đăng trực tuyến. Truyện ngắn của cô là người thợ, và không phải tất cả các vật liệu khác nhau phù hợp dễ dàng vào cốt truyện đơn giản của mình.

 

Đặc biệt đáng chú ý là một thực tế rằng hầu hết các cuốn sách được dành cho thời kỳ trước khi Putin lần đầu tiên trở thành tổng thống. Dawisha nhắc nhở chúng ta rằng vai trò của KGB trong doanh nghiệp tư nhân đã bắt đầu ngay cả trước khi Liên Xô sụp đổ, và cô cho rằng đó là những gốc rễ của Chế độ đạo tặc-thách thức sự khôn ngoan thông thường của Putin trong đó bắt giữ năm 2003 của Khodorkovsky và tịch thu khổng lồ dầu lửa cá nhân của mình, Yukos , đánh dấu một bước ngoặt quan trọng. "Cũng giống như các học giả khác của Nga, tôi đã dành một phần quan trọng của tư duy nghề nghiệp của tôi và viết về cách nước hậu cộng sản có thể thực hiện chuyển đổi theo hướng dân chủ," cô thú nhận, nhưng nói rằng cuối cùng cô đã khôn ngoan, kết luận rằng Nga không "một hệ thống dân chủ phôi thai bị kéo xuống bởi lịch sử, nhà độc tài vô tình, quán tính phổ biến, bất tài liêu, hoặc tư vấn kém phương Tây." Thay vào đó, "từ đầu Putin và vòng tròn của mình tìm cách để tạo ra một chế độ độc tài cai trị bởi một cabal gắn bó với lợi ích nhúng, kế hoạch, và khả năng, người sử dụng dân chủ để trang trí chứ không phải hướng. "xu hướng khó chịu của ông Putin, nói cách khác, không thể đổ lỗi cho các yếu tố bên ngoài, chẳng hạn như việc mở rộng NATO.

 

Câu hỏi về phân tích của bà có thể được nâng lên. Dawisha không bao giờ thực sự làm rõ, ví dụ, mức độ mà niềm tin chân thành tổ chức liên kết các kleptocrats Putin (như họ đã làm, nói, Brezhnev bè lũ cũ, những người cũng được cho là một bó của những người hoài nghi). Cô trích Nikolay Leonov, cựu giám đốc phân tích cho KGB, nói của Putin và KGB của ông liên kết trở lại vào năm 2001, "Họ là những người yêu nước và những người ủng hộ một nhà nước mạnh căn cứ vào truyền thống hàng trăm năm tuổi. Lịch sử tuyển dụng chúng để thực hiện một hoạt động đặc biệt cho sự sống lại của sức mạnh tuyệt vời của chúng tôi, bởi vì phải có sự cân bằng trong thế giới, và không có một nước Nga mạnh sự bất ổn địa chính trị sẽ bắt đầu. "Vì vậy, là làm giàu một kết thúc trong chính nó hoặc một phương tiện để kết thúc?

 

Cơ bản nhất, khẳng định Dawisha về gần-tổng-Chế độ đạo tặc chủ ý bởi thiết kế "thông minh" -strain cả tin. Nga đã biết đến rất nhiều thiết kế, bao gồm cả những người của Mikhail Gorbachev và Yeltsin, và những gì xảy ra với họ? Cô thừa nhận rằng dưới thời Putin, "không phải tất cả mọi thứ diễn ra như dự," nhưng là kể câu chuyện của cô làm cho nó có vẻ khác. Điều này đã bỏ qua thực tế rằng Putin và bạn bè của mình, cũng như cơ sở quần chúng của mình, phần lớn đều giảm giá dưới Gorbachev và Yeltsin. Mặc dù khu vực tư nhân và mưu ngoài khơi, các cựu KGB bước đầu đã được cắt ra tiền thực sự lớn trong dầu, khí đốt, kim loại, kim cương và vàng. Một lập luận mạnh mẽ liên tục che lấp sự thay đổi, bất trắc đã xảy ra, cũng như các cấp tiến tiến trong Chế độ đạo tặc đó đã diễn ra trong thời gian không chỉ sau năm 2003, nhưng ngay cả trong hơn hai năm qua. Dawisha cũng nhìn ra bất kỳ động ngoài Putin. Bất động sản liên tục được tịch thu bằng người trung thành với chế độ, vì đó là một cách lớn mà họ đánh dấu trạng thái tương đối trong các lệnh và mổ cách họ sống sót, tránh các cuộc tấn công từ những người khác bằng cách đi vào cuộc tấn công tấn công mình.

 

Chân dung giả ý nguyên thủy của Putin để làm giàu Dawisha của dẫn cô đến bãi nhiệm không chỉ là nhiệm kỳ đầu tiên cải cách cơ cấu của mình và tầm nhìn sau lưng họ mà còn là tổng thống nhiệm kỳ bốn năm của bạn thân sở của ông, Dmitry Medvedev, một tập phim tiếp theo sau quyết định của Putin tôn trọng , ít nhất là chính thức, giới hạn của hiến pháp về hai nhiệm kỳ tổng thống liên tiếp. Việc sa thải có thể hiểu được: Medvedev đã (và đang) nhạo báng gọi là "Teddy Bear" (Medvezhonok). Ông đã được chọn vì một lý do. Và trong suốt nhiệm kỳ của mình, Tổng thống Medvedev đã kêu gọi của đoàn tùy tùng của mình và nhóm lợi ích lớn khác nhau để miễn nhiệm Putin từ thủ tướng.

 

Người ta có thể tranh luận về mức độ nghiêm trọng của các điều tra Medvedev phê chuẩn khởi tố Khodorkovsky riêng của điện Kremlin, các chiến dịch áp lực so Sechin và bạn bè của Putin khác phục vụ trong các ban của công ty tư nhân, các động thái rụt rè hướng đa dạng hóa kinh tế và redemocratization, và cải thiện quan hệ với các Hoa Kỳ. Một thậm chí có thể giả định rằng tất cả các implausibly đó là thao tác rực rỡ của các bậc thầy rối đáng kể thông minh và hiệu quả để đánh lừa nhân dân Nga và phương Tây. Nhưng sự thật vẫn là Medvedev đã có đầy đủ thẩm quyền bác bỏ Putin, để từ chối anh ta tiếp cận với các nguồn lực nhà nước trong một chiến dịch, và tuyên bố ý định của mình để tái tranh cử. Đó là Teddy Bear đã không hành động không có nghĩa là anh ta không có.

 

EMPEROR KHÔNG PHỤC

 

Trong Empire Fragile, các nhà báo Ben Giu-đa nhìn thấy trở lại của ông Putin làm tổng thống nhiệm kỳ thứ ba như một đòn nặng vào chế độ. Cuốn sách punchy của ông có thể lật, nhưng ông đã nói chuyện với rất nhiều người, và cho phép tiếng nói của họ được lắng nghe, rằng Snark và khinh miệt của mình được phần nào bù đắp. "Bạn nhìn thấy người đàn ông này có những phẩm chất tốt, quá," Alexander Belyaev, cựu lãnh đạo thành phố lắp ráp St. Petersburg, nói với anh của Putin. "Ông là một chuyên gia làm cho bạn bè, của những người trung thành với bạn bè. Ông là một người quan sát tuyệt vời của bản chất con người, và anh ấy rất giỏi chiến thuật. "Tương tự như vậy, Sergei Kolesnikov, một thành viên của St. Petersburg phe Putin, người đã giúp đỡ tài chính cho một cung điện cho ông Putin ở miền Nam trước khi chọn để vạch trần tham nhũng của mình và sau đó đi sống lưu vong ở Estonia, nói với Giu-đa, "Tôi đã rất ngạc nhiên khi ông Putin trở thành tổng thống. Dĩ nhiên tôi rất ngạc nhiên, tất cả mọi người đã rất ngạc nhiên. Lúc đầu, tôi thực sự muốn ủng hộ anh và giúp anh ta trong bất kỳ cách nào tôi có thể. Những năm 1990 đã là một tội phạm, thời gian nguy hiểm. Tôi hy vọng cho một cái gì đó khác nhau. "Những cái gì đó khác nhau hóa ra là một chế độ độc tài cá nhân.

 

Giu-đa đã thực sự được viết hai cuốn sách. Một là về những gì ông gọi là "telepopulism," Putin trong đó ông trình bày các bác sĩ quay của Kremlin và rối, như Vladislav Surkov, và làm thế nào xâm lược của chính quyền George W. Bush và tội lỗi được chứng minh là một món quà cho các thao tác của họ. Nhưng khái niệm về chế độ Putin như một "videocracy" ngõ cụt, bởi vì, như Giu-đa tự trình bày, các tuyên truyền không phải lúc nào cũng hiệu quả và Chủ nghĩa Putin là không đơn giản chỉ hiển thị; nó là một xã hội. Giu-đa chi tiết về chi tiêu nhà nước như thế nào Nga về an ninh, pháp luật, trật tự đi từ 2,8 tỷ USD trong năm 2000 lên $ 36500000000 vào năm 2010. Hơn 40 phần trăm của các tầng lớp trung lưu mới làm việc cho nhà nước, và do đó họ không phải là người độc lập. Cơ sở xã hội của chế ðộ, nói cách khác, bản thân nó.

 

Cuốn sách khác là một bức chân dung sống động của Moscow là một thế lực thực dân áp bức ở các vùng đất của riêng mình. Giu-đa đi ra đến các địa phương từ xa và tìm Putins chút, các lãnh chúa phong kiến chủ trì gần statelessness và thất vọng sâu sắc. Anh lên hoang vắng Tuva, một lần một phần của Mông Cổ, ở miền nam Siberia, nơi Putin được cho là đã đặt ra để ngực trần cho các máy ảnh trên một chuyến thám hiểm săn bắn giả. "Putin?", Một người dân làng từ Erjei nói với tác giả. "Anh ấy không bao giờ làm bất cứ điều gì tốt cho đất nước. Ông chỉ mất tất cả số tiền từ sản xuất dầu và khí đốt và lấy nó cho bản thân và bạn tình của mình. . . . Tại sao các địa ngục, chúng tôi sẽ hỗ trợ Putin? "Giu-đa cũng đi đến Birobidzhan, quê hương của người Do Thái của Liên Xô không thể xảy ra trên biên giới với Trung Quốc, và thấy không có dấu hiệu của một cuộc xâm lược dân số Trung Quốc lo sợ. "Bạn đang lo lắng rằng trong tương lai đất sẽ không được Nga và sẽ được kiểm soát bởi Trung Quốc? Điều đó sẽ không có quê hương nhiều hơn ở đây? ", Ông hỏi người bán nấm trong một khu vực của Nga thuê để nông dân Trung Quốc đã phát triển đậu tương. "Ai cho một fuck về quê hương", những người bán nấm trả lời. "Không có chết tiệt quê hương."

 

Làm thế nào đại diện phỏng vấn như vậy là vẫn chưa rõ ràng. Giu-đa dường như dành rất ít thời gian ở nhiều thành phố của Nga nhộn nhịp của tỉnh, như Yekaterinburg, Novosibirsk, hoặc Lipetsk, mà rõ ràng là tốt hơn ngày hôm nay hơn họ thậm chí chỉ cần một vài năm trước đây. Báo cáo của ông được thiết kế để không cung cấp một bức tranh toàn cảnh của Nga nhưng để hiển thị như thế nào vô luật pháp Putin tìm cách khắc phục là tồi tệ hơn bao giờ hết. Anh ta tìm thấy sự Hồi giáo Bắc Caucasus, nơi Putin tôn vinh khổng lồ cho một ánh của lòng trung thành, gần đầy đủ de-Russified. Trong khi trước đó nó là người Chechnya, những người muốn ra khỏi Nga, Giu-đa đã viết, hiện nay nhiều người Nga sẽ không nhớ nhìn thấy Chechnya đi, vì họ ghét cay ghét đắng việc chuyển ngân sách khổng lồ cho các khu vực ($ 30 tỷ cho chín triệu dân từ năm 2000 đến năm 2010).

 

Giu-đa có một số điều thông minh để nói về Internet của Nga, và chỉ ra rằng "không giống như ở các nước Đông Âu khác, những nền tảng mà tổ chức đó là phần lớn bản địa vì các script Cyrillic, cho phép nó trở thành một 'cực' trong thế giới trực tuyến mới nổi , như Trung Quốc, mà còn sử dụng các nền tảng tự phát triển. "tương đương Nga cho Google và Facebook, hơn nữa, đã hoạt động chủ yếu là ngoài chế độ nghẹt thở. "Internet lớn tại Nga trong một loại không tưởng-nơi không có nhà nước," một người được phỏng vấn nói với Giu-đa. "Đây là phần duy nhất của nền kinh tế mà là một cầu thủ và là một người chiến thắng, bạn cần có kết nối chính trị, không có thẻ thành viên Nước Nga, và không có người thăm để Kremlin." Tất cả những gì đã được thay đổi, tuy nhiên, kể từ khi cuốn sách đã được viết.

 

Giu-đa trích vào phe đối lập Internet hiểu biết để Putin cho là mất liên lạc với những người dân thường. Ông mô tả Aleksey Anatolyevich Navalnyy, các blogger nổi tiếng là một nhà phê bình tham nhũng, như một xenophobe và một "sản phẩm thuần túy của Chủ nghĩa Putin." Giu-đa heaps thái độ khinh thị trên hàng chục ngàn người dân Moskva đã liều đi ra đường phố trong năm 2011-12 để phản đối chế độ, gọi họ là "nhân khẩu học ở Nga. . . hầu hết quen với trượt tuyết ở Pháp "và khẳng định rằng" các cuộc biểu tình thất bại vì Moscow không phải là Nga. "(Các cuộc biểu tình diễn ra tại nhiều thành phố.) chiếu cố của ông rơi vào rời rạc khi ông viết về Pussy Riot, ban nhạc punk thực hiện một ill- fated hành động thực hiện trong một nhà thờ Chính thống giáo, rằng họ "bắt vanity và, trớ trêu thay, bản chất không có chính trị của nghệ thuật cấp tiến. Họ quan tâm đến phản đối, không chính trị. "Người đọc là khả năng tìm thấy một cuốn sách này thường tham gia bị phá hỏng bởi một sự dư thừa của thái độ.

 

Tuy nhiên, Giu-đa cung cấp một trong các tài khoản tốt nhất về cách thức xây dựng chế độ Putin cá nhân của mình ra khỏi quá trình trần tục của việc giải quyết các bệnh lý của nhà nước Nga mà ông thừa hưởng. Để làm sạch những thứ lên, một cam kết mà Putin đã ủng hộ rộng rãi, anh phải có được sức mạnh hơn bao giờ hết. Trong khi đó, một bogeyman phục vụ ông tốt không phải là một trở lại chủ nghĩa cộng sản, bù nhìn của Yeltsin, nhưng sự hỗn loạn của Yeltsinism. "Sức mạnh để kiểm soát các cơn ác mộng của Nga sụp đổ hoàn toàn mang [Putin] quyền lực và đã giữ anh ta trong điện," Giu-đa một cách ngắn gọn tóm tắt.

Nhưng không ai trong số này diễn ra tự động; việc xây dựng một chế độ như vậy đòi hỏi một số kỹ năng và công việc thực tế. Putin bắt giữ một cơ hội được cung cấp bởi huống lịch sử, và ông đã chứng minh lên đến nhiệm vụ. Ông đã tự mình không thể thiếu cho tất cả các phe phái và quyền lợi, bảo lãnh, hoặc họ không trong một hệ thống mà trong đó không chắc chắn besets thậm chí những người giàu nhất và mạnh mẽ nhất. Ông không biết xấu hổ ra tiền vị trí chính trị của ông, nhưng ông cũng bật ra được dành riêng cho các nguyên nhân của một nhà nước của Nga, theo cách của riêng mình KGB. Một số loại lãnh đạo dường như để phù hợp với những khoảnh khắc nào đó trong lịch sử của một quốc gia. Putin chỉ trông giống như một tai nạn. Và đó chính là vì ông không phải là một vật vô giá trị mà ông đã là một tai họa.

 

SỨC MẠNH LONELY

 

Đáng chú ý, mô hình này sẽ giúp tự lặp lại ở Nga. Khoảng một thập kỷ trước, Stefan Hedlund, một chuyên gia về Nga tại Đại học Uppsala, Thụy Điển, đã viết một cái nhìn tổng quan đầy ấn tượng của 12 thế kỷ trong lịch sử Slavic Đông trong một nỗ lực để giải thích độc đoán của Putin. Ông chỉ ra rằng Nga đã thực sự sụp đổ ba lần trong 1610-1613, 1917-1918, và 1991-và mỗi thời gian, đất nước đã được hồi sinh về cơ bản không thay đổi. Mặc dù có chiều sâu của cuộc khủng hoảng và những ý định tuyên bố của các nhà lãnh đạo sẽ-được biến đổi, Nga xuất hiện trở lại với một chính phủ vô trách nhiệm, đàn áp, và khả năng chống sự áp đặt sự cai trị của pháp luật. Tome ấn tượng Hedlund của tựa đề phụ thuộc con đường của Nga, nhưng thay vì định mệnh hoàn thành, ông nhận thấy sự lựa chọn-lựa chọn mặc dù rất nhiều điều về văn hóa. Ông lưu ý rằng các nỗ lực thay đổi thể chế ở Nga đã luôn luôn thất bại vì họ đã không thay đổi hệ thống của đất nước này chỉ tiêu, trong đó đặt trên một sở thích sâu ăn sâu cho các quy tắc chính thức. "Hiện đại hóa cốt cổ ngư," Hedlund dứt khoát kết luận, trích lời nhà sử học Geoffrey Hosking; "Tăng cường quản lý nhà nước có nghĩa là chế hằng caprice cá nhân."

 

Hedlund của sự chú ý đến các giá trị mang lại cái nhìn sâu sắc đặc biệt, nhưng ông nhấn mạnh quá mức tính liên tục của chế được cho là làm việc từ Muscovy cổ trở đi và xem nhẹ sức mạnh của các mối quan hệ của Nga với thế giới bên ngoài. Không chỉ là một sở thích cho các quy tắc không chính thức nhưng cũng quest của Nga cho tình trạng tuyệt vời, sức mạnh, và đặc biệt khó khăn lâu năm của mình cạnh tranh với các cường quốc mạnh hơn, đã sản xuất cả sụp đổ và những hậu quả cố gắng, trong đó một mệnh lệnh để làm sống lại sự vĩ đại của quốc gia đến mui. "Nga đã và sẽ vẫn là một sức mạnh rất lớn," công bố tuyên ngôn tổng thống ban đầu của ông Putin, trực tuyến vào cuối năm 1999. "Nga là ở giữa của một trong những giai đoạn khó khăn nhất trong lịch sử của nó. Lần đầu tiên trong 200-300 năm qua, nó đang đối mặt với một mối đe dọa thực sự của trượt vào thứ hai, thậm chí có thể thứ ba, bậc thang của các quốc gia. "Đáp lại, ông cung cấp một tầm nhìn lâu dài của Nga như một cường quan phòng, với một nhiệm vụ đặc biệt và bản sắc riêng biệt. Biệt lệ đã được các hầu gái của Nhân Vị.

 

Putin giống như một nhân vật phản diện ra khỏi trung tâm đúc. Ông đã nhiều lần tỏ mình ra như kiêu ngạo, trịch thượng, bị thiệt hại, thù hận, và nhanh chóng với một lời trả lại cho các nhà phê bình phương Tây. Nhưng ông là hầu như không nhà lãnh đạo đầu tiên của Nga để làm demonization của phương Tây một nền tảng của bản sắc cốt lõi của Nga và tuyên bố chính phủ của mình để hợp pháp. Hơn nữa, hiện nay Nga là nhiều hơn đáng kể sắc tộc đồng nhất và chủ nghĩa dân tộc hơn là Liên Xô cũ, và Tổng thống Putin đã hoàn thiện nghệ thuật làm ẩm đôi mắt của giới thượng lưu Nga lắp ráp trong cài đặt Sa hoàng sang trọng, tuốt dây của niềm tự hào thần bí trong tất cả mọi thứ của Nga và của ressentiment ở tất cả các điều từ phương Tây. Họ nhìn thấy lý do mà các nhà phê bình nhìn thấy sự điên rồ. Từ quan điểm của Kremlin, như Washington tham gia vào hành vi toàn cầu ngu ngốc, đạo đức giả, và gây mất ổn định, Moscow vai gánh nặng phục vụ như là một đối trọng, do đó mang lại sự tỉnh táo và cân bằng cho hệ thống quốc tế. Vùng Nga, gian lận, đạo đức giả và do đó phục vụ một mục đích cao hơn. Tội phạm mạng là lòng yêu nước; gian lận bầu cử và demobilizing đối lập là nhiệm vụ thiêng liêng. Machismo vờ Putin, bổ sung, được undergirded bằng một cái nhìn của nước Nga là một quốc gia của những người đàn ông thực sự chống đối một được cưng chiều, gutless, và suy đồi Tây. Oán giận đối với quyền lực của Mỹ tạo ra tiếng vang vượt xa Nga, và với sự bảo thủ xã hội đẩy mạnh-up của mình, ông Putin đã mở rộng một ý nghĩa lâu năm của Nga ngoại lệ bao gồm một mô hình xã hội thay thế là tốt.

 

Nghịch lý thay, tuy nhiên, tất cả điều này đã chỉ giúp làm cho Nga những gì các nhà phân tích Lilia Shevtsova đã aptly gọi là "quyền lực cô đơn." Chính trị ăn thịt của Putin ở nhà và ở nước ngoài, ông cozying lên đến cực đoan cánh hữu ở châu Âu, và sự tham gia cố gắng của mình một Trung Quốc hùng mạnh hầu như không thêm lên đến một chiến lược hiệu quả của Nga. Nga không có đồng minh thực tế và đã bị hư hỏng mối quan hệ quan trọng nhất của nó, rằng với Đức. Chiến thắng tràng pháo tay trong nước với chi phí cường quốc phương Tây "là hữu ích về chính trị, nhưng các nước này, như mọi khi, tiếp tục có công nghệ tiên tiến nước Nga cần, đặc biệt là trong việc thăm dò năng lượng và khoan. Về lâu dài, việc thực hiện các tham vọng và ủng hộ ông Putin đã khớp nối sẽ yêu cầu cải cách mới và sâu hơn về cấu trúc, một sự cắt giảm đáng kể trong quan liêu và nhà nước shenanigans mua sắm, và tạo ra một môi trường hỗ trợ của giới doanh nhân và đầu tư. Medvedev làm những cử chỉ theo một hướng như vậy, nhưng ông Putin đã chế nhạo những người, lựa chọn con đường của ít nhất kháng cự trong ngắn hạn và do đó nguy trì trệ lâu dài có thể có hoặc tồi tệ hơn. Một sự hồi sinh của năng lực công nghiệp tiềm ẩn từ thời Liên Xô của Nga là một thủ thuật mà có thể xảy ra một lần.

 

Chủ nghĩa dân tộc và chủ nghĩa bảo thủ cảm xúc xã hội từ lâu đã hiện diện trong thời hậu Xô Viết Nga, nhưng họ đã tăng cường tuyên truyền nhà nước từ năm 2012. Đây là một phần do sự bùng nổ của các cuộc biểu tình đường phố trong mùa đông năm 2011-12 thách thức Putin thông báo rằng ông sẽ trở về tổng thống. Nhưng về cơ bản hơn, nó cũng là bởi vì cách thể khác về phía trước một vòng thứ hai của cấu trúc cải cách sẽ là vô cùng khó khăn để thực hiện, nhất là vì nó có thể đe dọa hủy hoại nắm ngột ngạt của những tinh hoa hiện tại của quyền lực. Khi điều đó xảy ra, các cuộc nổi dậy chống lại sự cai trị tồi tệ Ukraine loạt bắt đầu vào cuối năm 2013 và lên đến đỉnh điểm trong hèn nhát bỏ rơi Tổng thống Viktor Yanukovych của Kiev trong tháng 2 năm 2014 tái khẳng định dòng điện Kremlin lâu dài của một mưu đồ của Tây cam kết bao vây và lật đổ chế độ ở Nga. Thu giữ các khu vực miền nam Ukraina của Crimea của Putin, lần lượt, tăng cường mạnh mẽ xu hướng trong điện Kremlin khỏi phải đối mặt với những lựa chọn chính sách cứng rắn mà thực sự sẽ thúc đẩy tình trạng tuyệt vời-điện của Nga.

 

Với việc áp đặt các biện pháp trừng phạt của phương Tây và thả giá dầu thế giới, nó có thể được hấp để viết Putin ra. Các chế độ độc tài thường được chứng minh để được cùng một lúc tất cả-mạnh mẽ và nổi bật giòn, và Giu-đa, cho một, thấy quy luật của Putin là hầu như trên chân cuối cùng của nó. Tuy nhiên, bất chấp sự tức giận sôi sục dân Nga qua tuyệt vọng ăn thịt nhà nước và giáo dục người dân thành thị "của mình trong những trường hợp không có một tầm nhìn hiện đại hóa trong tương lai, nhiều tầng lớp thượng lưu giữ lại một ý thức mạnh mẽ về sứ mệnh và quyết tâm. Dawisha kết luận rằng "Putin sẽ không đi nhẹ nhàng vào ban đêm," và cô ấy có lẽ là đúng. Giu-đa đánh giá thấp những cách loại mới này của chế độ chuyên linh hoạt đã tìm thấy để thích ứng với những thách thức thường tự tạo ra, và cuốn sách của ông là bị tước mất của bất kỳ cuộc thảo luận về chính sách đối ngoại, một công cụ quan trọng trong bộ công cụ của cửa quyền.

 

Putin của Nga có nguồn tài nguyên mạnh mẽ như một spoiler quốc tế tiềm năng, bao gồm cả khả năng để gây áp lực kinh tế, mua chuộc, đồng lựa chọn lợi ích nước ngoài lớn mạnh, tham gia vào các hoạt động bí mật, cuộc tấn công có mức lương, và triển khai một lực lượng quân sự hiện đại hóa mà đến nay là mạnh nhất trong khu vực. Trớ trêu thay, nguồn lớn nhất của đòn bẩy của Nga có thể là một thực tế rằng phương Tây, đặc biệt là châu Âu, nhu cầu hội nhập của các nước láng giềng vào trật tự quốc tế. Quản lý tích hợp như vậy sẽ ít hơn rất nhiều khó khăn nếu Putin chỉ là một tên trộm, à la Dawisha, hoặc một người hay chỉ trích, à la Giu-đa. Nhưng anh thực sự là một composite, à la Hill và Gaddy-một tên trộm và một người hay chỉ trích với tổ chức tín sâu sắc về những phẩm chất đặc biệt và nhiệm vụ của nhà nước Nga, quan điểm được hưởng cộng hưởng rộng trong nhân dân. Vì vậy, những gì sẽ xảy ra, đặc biệt là cho rằng các nhà lãnh đạo Nga đã quản lý để bẫy chính mình trong những mới nhất và lớn nhất của cái gọi là cuộc xung đột đóng băng của ông, enraging phương Tây và đặt mình trên một con đường dẫn tới sự cô lập và leo autarky?

 

A WAY OUT?

 

Cả Putin lẫn các đối tác phương Tây của ông lên kế hoạch để có được lôi kéo vào một bế tắc kéo dài qua Ukraine. Thu giữ của Nga Crimea và hỗ trợ cho phiến quân ly khai ở miền đông Ukraine đã vi phạm luật pháp quốc tế và, sau khi bắn rơi một máy bay dân sự (gần như chắc chắn của phiến quân Nga hỗ trợ), khiêu khích việc áp đặt lệnh trừng phạt của phương Tây đáng kể. Nhưng cuộc khủng hoảng không chỉ đơn giản là sự xâm lăng của Nga, nó cũng không thể giải quyết đơn giản bằng cách cố gắng để buộc Moscow phải rút lui để ante nguyên trạng. Ngay cả một miền không, hơn nữa, sẽ không nhất thiết phải kéo dài.

 

Ukraine là một trạng thái suy nhược, tạo ra dưới sự bảo trợ của Liên Xô, bị cản trở bởi một thừa kế của Liên Xô khó khăn, và rỗng do giới tinh hoa ăn thịt của mình trong suốt hai thập kỷ của sự cai trị tồi tệ. Nhưng nó cũng là một quốc gia là quá lớn và độc lập cho Nga để nuốt. Nga, trong khi đó, là một sức mạnh rất lớn bị hư hỏng nhưng vẫn đáng gờm mà nhà cầm quyền không thể bị đe dọa vào Ukraine cho phép để vào quỹ đạo phương Tây. Vì thế bế tắc. Không có điện, viện trợ gói bên ngoài có thể giải quyết vấn đề của Ukraine hoặc bù đắp cho lỗ hổng vốn có của nó vis-à-vis Nga. Cũng không phải gửi các loại vũ khí gây chết người để máy bay chiến đấu dũng cảm tình nguyện nhưng ragtag của Ukraine và các cấu trúc nhà nước tham nhũng cải thiện tình hình; trong thực tế, nó sẽ gửi nó xoắn ốc tiếp tục đi xuống, do không cân bằng ưu thế của Nga trong khi cho Moscow một cái cớ để leo thang xung đột nhiều hơn. Thay vào đó, con đường phía trước phải bắt đầu với một sự công nhận của một số sự kiện tầm thường và một số thương lượng khó khăn.

 

Thu giữ của Nga Crimea và can thiệp ở miền đông Ukraine không thách thức toàn bộ trật tự quốc tế sau năm 1945. Các vị trí tiền Liên Xô chiếm đóng ở trung tâm của châu Âu như một kết quả của việc đánh bại phát xít Đức đã tự nguyện từ bỏ trong đầu những năm 1990, và họ sẽ không được reoccupied. Nhưng cũng không nên từng chi tiết của cuộc chiến tranh giải quyết hậu lạnh làm việc trong 1989-1991 được coi là vĩnh cửu và không thể xâm phạm. Giải quyết nổi lên trong một thời gian bất thường. Nga đã thẳng trên lưng của nó nhưng sẽ không còn phủ phục mãi mãi, và khi nó đã hồi phục, một số loại pushback được mong đợi.

 

Một cái gì đó tương tự xảy ra sau Hiệp ước Versailles năm 1919, nhiều quy định trong đó không được thi hành. Thậm chí nếu Pháp, Anh, và Hoa Kỳ đã sẵn sàng và có khả năng để thực thi hòa bình, những nỗ lực của họ đã không làm việc, bởi vì các hiệp ước đã được áp dụng trong một dị tật tạm thời, sự sụp đổ đồng thời quyền lực của Đức và Nga, và chắc chắn sẽ được thử thách khi sức mạnh đó quay trở lại.

 

Xét lại lãnh thổ xảy ra sau đó sau khi Thế chiến II là tốt, tất nhiên, và tiếp tục rải rác trong nhiều thập kỷ. Kể từ năm 1991, đã có một số sửa đổi thỏa thuận: Hồng Kông và Macao đã trải qua tái hấp thu hòa bình vào Trung Quốc. Nam Tư đã bị hỏng trong bạo lực và chiến tranh, dẫn đến sự độc lập của sáu đơn vị liên bang của mình và cuối cùng Kosovo, là tốt.

 

 

 

 

 

 

 

Cho dù họ thừa nhận nó hay không, đối thủ phương Tây của một thương thuyết hòa giải được thực sự chọn cho một dài hạn, mở nỗ lực để có Nga và hy vọng cho sự thay đổi, một chế độ chính sách có khả năng kéo dài cho đến cuối cuộc đời của Putin và có thể vượt ra ngoài . Các chi phí của một cách tiếp cận như vậy có thể sẽ là khá cao, và các vấn đề toàn cầu khác sẽ tiếp tục đòi hỏi sự quan tâm và nguồn lực. Và trong lúc đó, Ukraine sẽ có hiệu quả vẫn tê liệt, nền kinh tế của châu Âu sẽ bị ảnh hưởng, và Nga sẽ tăng trưởng bao giờ cay đắng hơn và khó xử lý. Tất cả điều đó có thể xảy ra không có vấn đề gì. Nhưng nếu cuộc đàm phán tổ chức ra một cơ hội bằng cách nào đó ngăn chặn một kết cục như vậy, họ có giá trị một thử. Và những nỗ lực sẽ giữ vài chi phí, vì đàm phán thất bại sẽ chỉ củng cố các trường hợp để ngăn chặn ở châu Âu và Hoa Kỳ.

 

Nó là cuối cùng đến các nhà lãnh đạo của Nga có những bước đi có ý nghĩa cho đất nước của họ tích hợp vào trật tự thế giới hiện tại, một trong đó họ có thể làm bất bình nhưng không hoàn toàn đảo ngược. Đến mức mà Ukraine thất bại đã mang lại thực tế này vào sắc nét hơn, nó có thể thực sự có ích trong việc giúp Putin để xem một số ánh sáng, và cùng đi cho sự sụp đổ của giá dầu và sự mất giá không thể tránh khỏi đi kèm của đồng rúp. Sau khi vận rủi trong năm 1998, lựa chọn chính sách thông minh ở Moscow, cùng với một số ngắt ngoài may mắn, đã giúp Nga biến khủng hoảng thành một bước đột phá với bước chân thực và ấn tượng về phía trước. Lịch sử mà có thể chơi lại bản thân, nhưng liệu nó sẽ vẫn là đặc quyền của một người một mình..

Các bài viết khác

Luật sư tư vấn miễn phí

Gọi ngay
0902818158- 0906834543
0906834543
0902818158

Tin pháp luật

CÁC ĐỐI TÁC

  • Nhà Đất Phúc An Khang
  • The Diplomat
  • The NewYork Review of Book
  • CogitAsia
  • Reuters
  • Viet Studies
  • The NewYork Times
  • TIME
  • Bloomberg Bussiness