Free markets, private businesses, malls, and a middle class —not what Ho Chi Minh had in mind.
Summer 2015
JOHN HARPER/CORBIS
Hanoi today teems with commerce and activity.
After the Vietnam War ended in 1975, Hanoi, capital of a now-unified, Communist Vietnam, was a bombed-out disasterscape. Residents lived under an egalitarian reign of terror. The grim ideologues who ran the country forbade citizens to socialize with or even speak to the few foreign visitors. People queued up in long lines past government stores with bare shelves to exchange ration coupons for meager handfuls of rice. The only traffic on the street was the occasional bicycle.
Since then, however, Hanoi has transformed itself more dramatically than almost any other city in the world. Today, the city is an explosive capitalist volcano, and Vietnam is rapidly on its way to becoming a formidable economic and military power. “Many revolutions are begun by conservatives,” Christopher Hitchens once said, paraphrasing John Maynard Keynes, “because these are people who tried to make the existing system work and they know why it does not. Which is quite a profound insight. It used to be known in Marx’s terms as revolution from above.” That’s exactly what happened in Vietnam, though the revolutionaries weren’t conservatives. They were Communists.
Hanoi had a rough twentieth century. The French invaded and made it the capital of colonial French Indochina in 1887. The Empire of Japan seized the city in 1940 and annexed Vietnam to its fascistic Greater East Asia Co-Prosperity Sphere. Ho Chi Minh declared Vietnam an independent state after World War II, and his Viet Minh forces controlled a few scraps of territory, but the French returned in force in 1946 and didn’t leave until Ho’s Communist army forced them out in 1954. Hanoi then became the capital of the misnamed Democratic Republic of North Vietnam. Decades passed in squalor and brutality. Ho’s centrally planned Marxist-Leninist system ravaged the economy, and war with the United States and the American-backed government of South Vietnam—which included aerial bombardment of Hanoi itself—made the devastation complete. More than 1 million Vietnamese died.
The North Vietnamese won their civil war in 1975 and imposed the same draconian economic and political system on the South. Saigon, the South’s former capital, suffered when the North took over. “All the schools were shut down,” says Tuong Vi Lam, who vividly remembers when her side lost the war. “My aunts and uncles were in college and they had to quit. They just couldn’t get there. Property was confiscated and given to northerners. Communist propaganda was even put in our math books. We had questions like this: ‘Yesterday a soldier killed three Americans and today he killed five. How many Americans did he kill total?’ The books don’t have those kinds of questions anymore, but they did for five or ten years.”
Vietnam was finally independent and unified, but it fared no better than the Soviet Union, North Korea, or Cuba—and almost everyone knew it, including many in the Communist leadership. In the mid-1980s, a fight broke out between those who wanted to continue with the old system and those who had already benefited from quiet micro-capitalist reforms enacted in 1979 and wanted to expand them. Southerners made noise about returning to the pre-Communist system that they knew, from personal experience, worked much better. The relative economic success of other Southeast Asian nations, especially Thailand, was obvious even to the ideologues.
The advocates of change won the argument, and in 1986, the government officially abandoned Marxist-Leninist economics and announced the Doi Moi reforms, defined as an attempt to create a “socialist-oriented market economy.” Presumably, party leaders left the word “socialist” in there because they were embarrassed by Marxism’s failures and couldn’t admit that they’d been wrong. Or perhaps they feared that their remaining supporters were allergic to the word “capitalism.” No matter. Vietnam officially junked Communism a mere 11 years after imposing it on South Vietnam.
State subsidies were abolished. Private businesses were allowed to operate again. Businessmen, investors, and employees could keep their profits and wages. Farmers could sell their produce on the open market and keep the proceeds instead of giving them up to the state. The results were spectacular. It took some time for a middle class to emerge, but from 1993 to 2004, the percentage of Vietnamese living in poverty dropped from 60 percent to 20 percent. Before Doi Moi, the command economy contracted, and inflation topped out at over 700 percent; it would eventually shrink to single digits. After years of chronic rice shortages, Vietnam became the world’s second-largest exporter of rice, after Thailand. Progress hasn’t slowed. In 2013, Vietnam’s economy grew by 8.25 percent. “The number of malls, shopping districts, and restaurants is amazing compared with when I was a kid,” says motivational speaker Hoan Do. “Eighteen years ago, the entire country was broken down. There was hardly any technology, but now even poor people can go to an Internet café and log on to Facebook and YouTube.”
The South led the way. “When the Communist leadership decided in the mid-1980s to put Karl Marx and Adam Smith into an economic blender and see what came out,” reporter David Lamb wrote, “Southerners, exposed to capitalism for decades, were far more comfortable than their northern brethren in adapting to the demands of free markets.” Yet Hanoi eventually liberalized, too, and though it still lags behind Saigon (which the government renamed Ho Chi Minh City in 1975), it has made breathtaking economic progress.
Hanoi’s economy looks and feels entirely unregulated; the city bursts with activity. Though luxury boutiques, technology stores selling Apple products, high-fashion clothing outlets, and international food chains are easy to find, individual street-front proprietorships predominate. The state still owns or controls some of the largest companies, but the vast majority of businesses are too small to be centrally managed. On a single block, I saw the following for sale: Vietnamese flags, Ho Chi Minh T-shirts, candles, incense, bolts of cloth, used clothing from the U.S., fake money to burn in offerings to ancestors, Angry Birds toys, exotic fruit, meat skewers, iPhones, tea, jewelry, Italian shoes, French pastries, spices, herbs, motorcycle helmets, bootleg CDs, bootleg cigarettes, Japanese BBQ, carpets, funeral boxes, silk, paintings, and bootleg paperbacks with misspelled blurbs on the back.
The city is extremely business-friendly. I asked a local man who works for an American company how hard it is for foreigners to invest and go into business in Hanoi. “The Vietnamese government makes it easy,” he says. “Just present them with a business plan, tell them what you want to do, and you’re good to go.” The same goes for small businesses. All you have to do, he says, “is rent the space, pay the taxes, and that’s it.”
The United States didn’t normalize diplomatic relations with Vietnam until 1995, so American companies got into the game only recently, but their presence is evident now. It’s impossible to miss the Starbucks, KFC, Pizza Hut, and Burger King franchises. General Motors, Dell, Visa, General Electric, and countless others have invested here, too. The Vietnamese want more and will soon get it: Washington is poised to enact the Trans-Pacific Partnership (TPP) with 11 Pacific Rim nations, including Vietnam. The TPP will remove outdated bureaucratic trade obstacles on both sides while enforcing labor standards, environmental protections, and intellectual property rights.
Vietnam even boasts its own high-technology start-ups. “The incubation and funding of tech start-ups is still a fragmented segment of our economy,” says Nguyen Pham, founder of the start-up incubator 5desire, “but we’re working on streamlining the process and modeling it rigorously after those in Silicon Valley. We organize technology events that attract world-class foreign speakers and investors. One of our notable events was Hackathon Vietnam 2014, where we partnered with Formation 8—a well-known venture capitalist firm from Silicon Valley—and with the ministry of science and technology in Vietnam. More than a thousand people attended, more than 60 percent of them developers.”
I’ve been to 15 formerly Communist countries, plus Cuba, which is still Communist. (See “The Last Communist City,” Spring 2014.) Vietnam is the only one with good cuisine. I can’t recall enjoying a single quality meal in Europe’s former Communist bloc. Marxism bulldozed restaurants along with everything else, and chefs in post-Communist Europe haven’t had much time to master their craft. Cuba’s food is still mostly terrible, though a handful of restaurants are privately owned and offer tolerable fare. The biggest problem there is a chronic shortage of quality ingredients. Yet Vietnam—still nominally Communist—somehow has outstanding food everywhere, even on the street. It must be some combination of the ingredients, the cooks, and the cuisine itself.
Prosperity never guarantees an aesthetically pleasing urban environment, but Hanoi is easy on the eyes. The city center is dominated by the charming but chaotic old quarter and the more stately and orderly French quarter, just minutes away on foot. Both neighborhoods are anchored by Hoan Kiem Lake, the city’s cultural center. Its name means “returned sword,” after the weapon that the gods supposedly gave Emperor Le Loi in the fifteenth century, which he used to drive out the invading Chinese. Hanoi sparkles with lakes—Hoan Kiem is only the most famous—and it’s studded with an even larger number of ancient Buddhist pagodas with vertical Chinese characters on the walls.
The most exquisite buildings are French and Chinese, but the simpler Vietnamese homes can also be striking. Many look as though the architects mashed Victorian, French, brownstone, and Thai architecture together, and then squeezed the final product into a vise to make it taller and narrower. (Homes and businesses get taxed by their width.) Vietnam’s Communists were wrong about almost everything, but at least they elided some of the mistakes made by their comrades elsewhere in the war against anything old. Hanoi is blessedly free of an asteroid belt of Soviet-style garbage architecture on the outskirts, the kinds that blight so many formerly Communist cities in Europe. I did see a few soul-crushing structures made of poured concrete, but for the most part, these kinds of buildings were never built, or were torn down, or have been overwhelmed by an explosion of new and better construction. Hanoi has grown exponentially since its worst days—the city’s population, under 1 million in 1979, now exceeds 7 million, making it larger than every American metropolis but New York—so perhaps the ugly stuff has just been obscured.
The sky was white the day I arrived, during the hot season. The city was foggy, but the ambient air temperature was 99 degrees, with 108 percent humidity. After five minutes outside, I felt as though I’d been hosed down with hot water. Yet the locals zoomed by on motorbikes, many wearing jackets and gloves, seemingly oblivious to the sauna-like conditions.
“Not in my wildest dreams,” said an Australian man on holiday I bumped into, “could I have imagined what an absolute madhouse Hanoi is.” I was a little less shocked, having lived in Beirut, but he’s right. Hanoi is a madhouse, the diametric opposite of dead cities like Havana and Pyongyang. The city thunders with a never-ending cacophony of honking, zooming, blaring, shouting, pounding, and jackhammering, even late into the evening.
Above all, it thunders with motorbikes, careening through the streets with little or no regard for traffic signals, speed limits, or road courtesy. Crossing the street in the old quarter is a terrifying experience. No one will stop for you. They’ll go around, sure, but they’ll never stop to let you cross—ever. Your only option is to pick a direction, pick a speed, and step into traffic. Trust that they don’t want to hit you any more than you want to get hit. But you’re probably better off closing your eyes, holding your breath, and crossing blind than hesitating or trying to dodge them, which would just keep them from figuring out your vector.
The emergency rooms in the hospitals must be busy. I saw a young man ride his motorbike an entire city block while texting on his phone, dodging other traffic, using only his peripheral vision. Young women ride “sidesaddle” on the seat behind their boyfriends without holding on to anything. One sudden stop or turn, and they’ll fly at top speed into traffic. A woman rode past me with a 50-pound dog on the seat behind her, trying with all its might not to fall off as she zoomed around town. I even saw a family of five, including an infant, piled on to a scooter. None wore a helmet or other protective gear. Who knows how many laws would be broken if a family did that in the U.S.?
Sidewalks in the old quarter are obstacle courses of street hawkers, food stalls, elderly ladies selling fried dough and vegetables, and people squatting on tiny stools eating dinner. Sometimes so many parked bikes stand in the way that pedestrians have to wade out into the dangerous traffic to get around them. But in the French Quarter—which in some places looks like an immaculately restored, near-perfect copy of France—the sidewalks are clearer, the streets easier to cross. They’re wider, so motorbike riders have no choice but to respect the red lights. Not even the Vietnamese can blow through lights at huge intersections without getting smashed.
I hired a 60-year-old man to show me around and asked if he had a car. “The middle class doesn’t have cars yet,” he said, and added that he didn’t even know how to drive. At once, I felt ridiculous for asking. Of course he didn’t have a car. Motorbikes—mopeds and scooters—make up 99 percent of Vietnam’s traffic. It’s strange, in a way, since houses larger than mine in America take up a large percentage of the city’s space. Perhaps the middle class would rather spend its money on housing than transportation. Though not nearly as vertical, Hanoi is a bit like Manhattan: there’s no room on the streets for everyone to have a car. They wouldn’t be able to park, let alone move. Urban planners would have to pull down the city and start over to change that. The government knows it and punishes would-be drivers with an almost 200 percent car tax.
No matter how rich the Vietnamese become in the future, they can’t defeat physics. They will be stuck riding motorbikes of one kind or another for the foreseeable future. But it wasn’t long ago that most of them rode bicycles. Before that, they walked.
I have been to malls around the world. I generally find them antiseptic and dull and hardly ever visit them when I’m home. But Hanoi’s Royal City Mall shattered every idea I had ever held about Vietnam, and it still stunned me even after spending a week in the city. How strange that such a place exists in a country run by a government that calls itself the Communist Party! Ho Chi Minh would have mortared it out of existence.
A man looks at a waterfall inside Hanoi’s Royal City Mall, encompassing 600 shops and more than 700,000 square feet.
The entrance looks like a Roman emperor’s palace surrounded by luxurious high-rises. The inside is vast and burrows deep underground. You can walk around for miles without retracing your steps—past sparkling fountains, gourmet restaurants, and local boutiques as well as international chain stores, snack shops, playgrounds, an ice-skating rink, and a huge area that resembles a cartoonish version of Hanoi’s old quarter but without the hazardous traffic, the noise, the banging construction, the obstacles on the sidewalks, and, blessedly, the heat and humidity. The place is as opulent as Las Vegas. In fact, the indoor replica of the old quarter is exactly what a Las Vegas mogul would build if he decided to create a Vietnam-themed hotel and casino resembling the Disneyish knockoffs of Venice, New York, and Paris. I couldn’t help but laugh. The Vegas version of Hanoi exists . . . in Hanoi.
I could only imagine how a Cuban would feel if he found himself whisked here from Havana with a ration card in his pocket and his state-imposed maximum wage of 20 dollars a month in his wallet. The only “mall” I saw anywhere in Cuba was a dismal space, located inside a concrete box that looked like a parking garage and offering only the most meager selection of wares. I’ve been to better malls in Iraq.
Royal City is just one huge mall among many in Hanoi, all visited by thousands of middle-class people daily. The malls seem to offer proof that, around the world, across diverse cultures, people yearn to be bourgeois. When they have the means, they like to visit climate-controlled shopping centers. They buy things. They have dinner. They see movies in the cinemaplex. They take the kids. They hang out with friends. Some might charge that the Vietnamese have caught the disease of Western consumerism and are losing their souls to it, like Americans. But if you want to stop people from living this way, you’ll need to put them in camps.
Despite having terrible relations with China, Hanoi is explicitly following Beijing’s economic and political model. The trade-off is simple: the state will yield on economic freedom as long as citizens don’t demand political freedom. Princeton professor and China expert Perry Link describes the bargain as, “shut up and I’ll let you get rich.” So far, it’s working in both countries. Perhaps none of this should be surprising. “Vietnam was never all that ideologically Communist,” former U.S. ambassador to Vietnam Pete Peterson says. “It was always more socialist and nationalist. I told them they should stop calling themselves the Communist Party, but I didn’t get anywhere with it. Everybody pays for everything over there, including health care. The government hardly provides anything. Sweden is more socialist than Vietnam.”
I asked one Hanoi resident what the word “Communism” means today in Vietnam. “Communism today just means we’re run by one political party,” he said. “Some people complain about that, but it doesn’t matter to me as long as the government creates a good business and living environment, and it does. I don’t want different political parties competing with each other and creating a crisis like in Thailand.” He may not mind one-party rule, but plenty of Vietnamese do. The government has created the conditions for the kind of middle-class revolt that erupted in Taiwan and South Korea before those countries matured into multiparty democracies.
Vietnam is enjoying a holiday from history, basking in the prosperous and relatively “free” post-totalitarian phase of its evolution. Amid all the economic and cultural dynamism, the state is a weirdly distant anachronism, its billboards and slogans as out of place as World War II posters would be in America now. Over a ubiquitous public-address system, the party still blares “news” into the streets and into everyone’s home each morning and evening, but the Vietnamese I talked with dismissed it as “just propaganda.” Not just the ideology but the state itself feels almost irrelevant to anyone who isn’t an outspoken dissident. Controlling Vietnam’s people and imposing order on its freewheeling chaos is an exercise in futility. No-honking signs and traffic regulations are routinely flouted, as are parking restrictions. I saw two police officers pull up in a car across the street from my hotel and yell at people through a bullhorn to move their motorbikes off the sidewalk. They complied, but less than five minutes after the policemen drove off, the space filled up again.
The most striking example that I encountered of the state’s remoteness from reality was inside an electronics store, where a vast selection of cutting-edge technology compared with that of the best outlets in Silicon Valley. The store sold the usual selection of smartphones and tablets, of course, but also “smart” rice cookers with options Americans have never even heard of. I saw an 82-inch Ultra HD TV with clarity so sharp it stopped me dead in my tracks. It cost $15,000.
Just down the same aisle, a small TV was tuned to an official government “news” channel. It showed elderly men in army uniforms lecturing a roomful of grandmothers old enough to remember the war and the great socialist revolution sitting in metal chairs with their hands folded in their laps, listening like well-behaved schoolchildren. The program’s production values were no better than home movies made on a camcorder in 1986, which made the TV itself seem decades out of date, though it had just come off an assembly line in Japan. I stared at it, fascinated by its dismal 1970s feel in a roomful of eye-popping technology. None of the Vietnamese shoppers paid the slightest bit of attention. They seemed to recognize, as I did, that the regime is an undead relic from another era, made obsolete by the nation’s growing prosperity.
Vietnamese anti-Americanism scarcely exists. What we call the Vietnam War, and what they call the American War, casts no shadow—especially not in the South, which fought on the American side, but not even in Hanoi, a city heavily bombed by the United States. I saw no evidence that the U.S. (or anyone else) ever bombed Hanoi. All the damage has apparently been repaired, and most Vietnamese are under the age of 30—too young to remember it, anyway.
The war was just one in a long history of conflicts, and it isn’t even the most recent. After the U.S. withdrawal, the Vietnamese continued fighting themselves. “Open your eyes and turn over the enemy corpses,” wrote poet Trinh Cong Son. “There are Vietnamese faces upon them.” Vietnam invaded Cambodia in 1978 and dished out a long-overdue regime change to Pol Pot and his legions of génocidaires. China invaded Vietnam in 1979. Before its twentieth-century conflicts, the Vietnamese fought the Chinese on and off for more than 1,000 years. The war we Americans know so well and mourn is a mere blip in Vietnamese history, one that everyone in both countries knows will not be repeated.
Perhaps it’s not so remarkable that the Vietnamese have moved on. Most Americans don’t hold grudges for long, either, after the furies of war have subsided. Hardly any of us hate the Japanese, the Germans, or the Vietnamese. We rightly despise the Taliban and Isis, but not the innocent people of Afghanistan or Iraq. So the Vietnamese aren’t unique for being emotionally mature about history—but they do contrast with some, especially in the Middle East, who can’t get past even the most ancient of grievances. George Santayana famously said that those who can’t remember the past are condemned to repeat it, to which P. J. O’Rourke added, with the Arab-Israeli conflict in mind, that “it goes double for those who can’t remember anything else.”
Today, both the Vietnamese people and government—in the north as well as the south—view Americans as allies. The leaders are Communists who voluntarily embarked on a journey of economic dynamism and friendship with the United States, first abandoning and then reversing everything they once fought and died for. They’re prospering as a result. May the same one day happen in Havana and Pyongyang.
Michael J. Totten is a contributing editor of City Journal and the author of six books, including Tower of the Sun and Where the West Ends.
ách mạng tư bản của Hà Nội
Thị trường tự do, các doanh nghiệp tư nhân, trung tâm, và một tầng lớp trung lưu -không những gì Hồ Chí Minh đã có trong tâm trí.
Mùa hè 2015
JOHN HARPER / Corbis
Hà Nội ngày nay tràn ngập với thương mại và hoạt động.
Sau khi chiến tranh Việt Nam kết thúc năm 1975, Hà Nội, thủ đô của một doanh nghiệp-thống nhất, Cộng sản Việt Nam, là một disasterscape điểm bùng nổ. Cư dân sống dưới một triều đại bình đẳng của khủng bố. Các nhà tư tưởng nghiệt ngã người chạy nước cấm công dân để xã hội có hoặc thậm chí nói chuyện với vài người ngoại quốc. Mọi người xếp hàng trong hàng dài các cửa hàng của chính phủ trong quá khứ với kệ trần để trao đổi phiếu giảm giá suất ăn cho nắm gạo ít ỏi. Các lưu lượng truy cập chỉ trên đường phố là xe đạp thường xuyên.
Kể từ đó, tuy nhiên, Hà Nội đã chuyển mình đáng kể hơn so với hầu như bất kỳ thành phố nào khác trên thế giới. Hôm nay, thành phố là một ngọn núi lửa tư bùng nổ, và Việt Nam là rất nhanh trên con đường trở thành một sức mạnh kinh tế và quân sự ghê gớm. "Nhiều cuộc cách mạng được bắt đầu bởi những người bảo thủ," Christopher Hitchens đã từng nói, diễn giải John Maynard Keynes, "bởi vì đây là những người đã cố gắng để làm cho hệ thống hiện có và họ biết lý do tại sao nó không. Đó là một cái nhìn sâu sắc khá sâu sắc. Nó được sử dụng để được biết về Marx như là cuộc cách mạng từ trên cao. "Đó chính xác là những gì đã xảy ra ở Việt Nam, mặc dù những người cách mạng là không bảo thủ. Họ là những người Cộng sản.
Hà Nội đã có một thô thế kỷ XX. Người Pháp xâm lược và đưa nó trở thành thủ đô của Đông Dương thuộc địa Pháp vào năm 1887. Đế quốc Nhật Bản chiếm giữ thành phố trong năm 1940 và sát nhập Việt Nam để fascistic của Khối Thịnh vượng chung Đại Đông Á. Hồ Chí Minh tuyên bố Việt Nam độc lập sau khi một trạng thái chiến tranh thế giới II, và các lực lượng của ông Việt Minh kiểm soát một vài mẩu lãnh thổ, nhưng người Pháp trở lại vào lực lượng vào năm 1946 và đã không để lại cho đến khi quân đội Cộng sản Hồ của buộc họ ra vào năm 1954. Hà Nội sau đó trở thành thủ đô của nước Cộng hòa Dân chủ misnamed của Bắc Việt Nam. Nhiều thập kỷ trôi qua trong nghèo khổ và tàn bạo. Kế hoạch tập trung hệ thống Hồ của chủ nghĩa Mác-Lênin đã tàn phá nền kinh tế, và chiến tranh với Hoa Kỳ và chính phủ Nam Việt Nam-trong đó bao gồm oanh tạc trên không của Hà Nội Mỹ hậu thuẫn của chính nó tạo ra sự tàn phá hoàn toàn. Hơn 1 triệu người Việt Nam đã chết.
Bắc Việt đã thắng cuộc chiến tranh dân sự của họ vào năm 1975 và áp đặt các hệ thống kinh tế và chính trị hà khắc trên cùng một miền Nam. Sài Gòn, thủ đô cũ của miền Nam, phải chịu đựng khi miền Bắc đã qua. "Tất cả các trường học bị đóng cửa," Tường Vi Lam, người một cách sống động nhớ lại khi bên cạnh cô thua trong cuộc chiến nói. "Cô dì chú bác của tôi đã được ở trường đại học và họ đã phải bỏ thuốc lá. Họ chỉ có thể không nhận được ở đó. Tài sản bị tịch thu và trao cho người miền Bắc. Tuyên truyền cộng sản thậm chí còn được đưa vào sách toán của chúng tôi. Chúng tôi đã có những câu hỏi như thế này: 'Hôm qua một người lính bị giết chết ba người Mỹ và ngày nay ông giết năm. Làm thế nào nhiều người Mỹ đã giết ông tổng? "Những cuốn sách không có những loại câu hỏi nữa, nhưng họ đã làm cho năm hay mười năm."
Việt Nam cuối cùng đã độc lập và thống nhất, nhưng nó ở tình trạng không tốt hơn so với Liên Xô, Bắc Triều Tiên, Cuba hay và gần như tất cả mọi người biết nó, bao gồm nhiều vào sự lãnh đạo Cộng sản. Vào giữa những năm 1980, một cuộc chiến đã nổ ra giữa những người muốn tiếp tục với hệ thống cũ và những người đã được hưởng lợi từ cải cách vi tư yên tĩnh ban hành vào năm 1979 và muốn mở rộng chúng. Miền Nam làm ồn đến việc trở lại vào hệ thống trước khi Cộng sản mà họ biết, từ kinh nghiệm cá nhân, làm việc tốt hơn nhiều. Sự thành công về kinh tế tương đối của các quốc gia Đông Nam Á khác, đặc biệt là Thái Lan, rõ ràng ngay cả đến tư tưởng.
Những người ủng hộ sự thay đổi chiến thắng các đối số, và vào năm 1986, chính phủ chính thức từ bỏ chủ nghĩa Mác-Lênin về kinh tế và công bố cải cách đổi mới, được định nghĩa như là một nỗ lực để tạo ra một "nền kinh tế theo định hướng XHCN thị trường." Có lẽ, các nhà lãnh đạo đảng lại từ " xã hội chủ nghĩa "trong đó bởi vì họ đã lúng túng bởi những thất bại chủ nghĩa Mác và không thể thừa nhận rằng họ đã sai lầm. Hoặc có lẽ họ sợ rằng những người ủng hộ còn lại của họ là dị ứng với từ "chủ nghĩa tư bản." Không có vấn đề. Việt Nam chính thức junked Cộng sản vỏn vẹn 11 năm sau khi áp đặt nó vào miền Nam Việt Nam.
Nhà nước trợ cấp đã được bãi bỏ. Doanh nghiệp tư nhân được phép hoạt động trở lại. Doanh nhân, nhà đầu tư, và các nhân viên có thể giữ cho lợi nhuận và tiền lương của họ. Nông dân có thể bán sản phẩm của họ trên thị trường mở và giữ tiền thay vì giao chúng cho các tiểu bang. Kết quả thật ngoạn mục. Phải mất một thời gian cho một tầng lớp trung lưu xuất hiện, nhưng 1993-2004, tỷ lệ người Việt Nam sống trong nghèo đói giảm từ 60 phần trăm đến 20 phần trăm. Trước Đổi mới, nền kinh tế chỉ huy hợp đồng, và lạm phát luôn đứng đầu tại hơn 700 phần trăm; cuối cùng nó sẽ co lại đến mức một con số. Sau nhiều năm thiếu gạo mãn tính, Việt Nam đã trở thành nước xuất khẩu lớn thứ hai thế giới về gạo, sau Thái Lan. Tiến bộ đã không chậm lại. Trong năm 2013, nền kinh tế của Việt Nam đã tăng 8,25 phần trăm. "Số lượng các khu mua sắm, khu mua sắm, nhà hàng và là tuyệt vời so với khi tôi còn là một đứa trẻ", người diễn thuyết Hoan nói Do. "Mười tám năm trước đây, toàn bộ đất nước bị hỏng. Có hầu như không có công nghệ nào, nhưng bây giờ mọi người thậm chí nghèo có thể đi đến một quán cà phê Internet và đăng nhập vào Facebook và YouTube. "
Miền Nam đã dẫn đường. "Khi các lãnh đạo cộng sản đã quyết định vào giữa năm 1980 để đưa Karl Marx và Adam Smith vào một máy xay sinh tố kinh tế và xem những gì xuất hiện", phóng viên David Lamb đã viết, "miền Nam, tiếp xúc với chủ nghĩa tư bản trong nhiều thập kỷ, đã xa thoải mái hơn là phía bắc của họ anh em trong việc thích nghi với nhu cầu của thị trường tự do. "Tuy nhiên, cuối cùng Hà Nội giải phóng, quá, và mặc dù nó vẫn đứng sau Sài Gòn (mà chính phủ đổi tên thành Thành phố Hồ Chí Minh vào năm 1975), nó đã đạt được tiến bộ kinh tế ngoạn mục.
Nền kinh tế của Hà Nội trông và cảm thấy hoàn toàn không được kiểm soát; thành phố vỡ các hoạt động. Mặc dù cửa hàng sang trọng, cửa hàng công nghệ bán sản phẩm của Apple, cửa hàng quần áo thời trang cao cấp và chuỗi thức ăn quốc tế rất dễ tìm thấy, cả doanh mặt phố cá nhân chiếm ưu thế. Nhà nước vẫn sở hữu hoặc kiểm soát một số trong những công ty lớn nhất, nhưng đại đa số các doanh nghiệp là quá nhỏ để có thể quản lý tập trung. Trên một khối duy nhất, tôi đã nhìn thấy những điều sau đây để bán: cờ Việt Nam, Hồ Chí Minh T-shirts, nến, hương, bu lông vải, quần áo cũ từ Mỹ, tiền giả để đốt trong cúng tổ tiên, Angry Birds đồ chơi, kỳ lạ trái cây, xiên thịt, iPhones, trà, đồ trang sức, giày Ý, bánh ngọt Pháp, gia vị, thảo mộc, mũ bảo hiểm xe máy, đĩa CD lậu, thuốc lá lậu, BBQ Nhật Bản, thảm, hộp tang lễ, lụa, tranh, và sách bìa mềm lậu với blurbs sai chính tả trên trở lại.
Thành phố này là cực kỳ dành cho doanh nhân. Tôi hỏi một người đàn ông địa phương đang làm việc cho một công ty Mỹ làm thế nào cứng nó là cho người nước ngoài để đầu tư và đi vào kinh doanh tại Hà Nội. "Chính phủ Việt làm cho nó dễ dàng", ông nói. "Chỉ cần trình bày chúng với một kế hoạch kinh doanh, nói với họ những gì bạn muốn làm, và bạn tốt để đi." Cũng vậy với các doanh nghiệp nhỏ. Tất cả bạn phải làm, ông nói, "là tiền thuê chỗ, trả thuế, và đó là nó."
Hoa Kỳ đã không bình thường hóa quan hệ ngoại giao với Việt Nam đến năm 1995, do đó, các công ty Mỹ đã vào game chỉ gần đây, nhưng sự hiện diện của họ là hiển nhiên bây giờ. Nó không thể bỏ lỡ Starbucks, KFC, Pizza Hut, Burger King và nhượng quyền thương mại. General Motors, Dell, Visa, General Electric, và vô số người khác đã đầu tư vào đây, quá. Người Việt Nam muốn nhiều hơn và sẽ sớm có được nó: Washington đã sẵn sàng để ban hành các đối tác xuyên Thái Bình Dương (TPP) với 11 quốc gia Pacific Rim, trong đó có Việt Nam. TPP sẽ loại bỏ rào cản thương mại quan liêu lỗi thời trên cả hai bên trong khi thực thi các tiêu chuẩn lao động, bảo vệ môi trường, và các quyền sở hữu trí tuệ.
Việt Nam thậm chí tự hào của riêng công nghệ cao bắt đầu-up của mình. "Việc ủ và tài trợ của công nghệ start-up vẫn là một phân đoạn phân mảnh của các nền kinh tế của chúng tôi", ông Nguyễn Phạm, người sáng lập của lồng ấp 5desire khởi nói, "nhưng chúng tôi đang làm việc trên tinh giản quy trình và mô hình hóa nó một cách nghiêm ngặt sau khi những người trong Silicon Valley. Chúng tôi tổ chức các sự kiện công nghệ, thu hút đầu tư nước ngoài và loa đẳng cấp thế giới. Một trong những sự kiện đáng chú ý của chúng tôi là Hackathon Việt Nam năm 2014, nơi mà chúng tôi hợp tác với hình 8-một công ty đầu tư mạo hiểm nổi tiếng đến từ Silicon Valley và với Bộ Khoa học và công nghệ tại Việt Nam. Hơn một ngàn người tham dự, hơn 60 phần trăm trong số họ phát triển. "
Tôi đã đến 15 quốc gia trước đây là Cộng sản, cộng với Cuba, mà vẫn còn là Cộng sản. (Xem "The City cuối Cộng sản," Mùa xuân năm 2014.) Việt Nam là một trong những chỉ với các món ăn tốt. Tôi không thể nhớ được thưởng thức một bữa ăn chất lượng duy nhất trong khối Cộng sản cựu của châu Âu. Chủ nghĩa Mác nhà hàng cày nát cùng với tất cả mọi thứ khác, và các đầu bếp trong hậu Cộng sản Châu Âu đã không có nhiều thời gian để làm chủ công việc của họ. Lương thực của Cuba vẫn còn chủ yếu là khủng khiếp, mặc dù một số ít các nhà hàng thuộc sở hữu tư nhân và cung cấp giá vé chấp nhận được. Vấn đề lớn nhất đó là sự thiếu hụt kinh niên của các thành phần chất lượng. Tuy nhiên, Việt Nam vẫn còn trên danh nghĩa-Cộng sản bằng cách nào đó có thực phẩm xuất sắc ở khắp mọi nơi, ngay cả trên các đường phố. Nó phải là một sự kết hợp của các thành phần, các đầu bếp, và các món ăn chính.
Thịnh vượng không bao giờ đảm bảo một môi trường đô thị mang tính thẩm mỹ, nhưng Hà Nội là dễ dàng trên mắt. Trung tâm thành phố được chi phối bởi các quý duyên dáng cũ nhưng hỗn loạn và quý Pháp trang nghiêm hơn và có trật tự, chỉ vài phút đi bộ. Cả khu phố đang neo cạnh Hồ Hoàn Kiếm, trung tâm văn hóa của thành phố. Có nghĩa là tên của nó "trả lại thanh kiếm," sau khi các vũ khí mà các vị thần được cho là đã cho vua Lê Lợi trong thế kỷ thứ mười lăm, mà ông sử dụng để lái xe ra khỏi Trung Quốc xâm lược. Hà Nội lấp lánh với hồ-Hoàn Kiếm chỉ là nổi tiếng và nhất nó gắn với một số thậm chí còn lớn hơn các ngôi chùa Phật giáo cổ đại với các ký tự Trung Quốc dọc trên các bức tường.
Các tòa nhà tinh tế nhất là Pháp và Trung Quốc, nhưng những ngôi nhà đơn giản Việt cũng có thể nổi bật. Nhiều người xem như là mặc dù các kiến trúc sư nghiền Victoria, Pháp, đá nâu, và kiến trúc Thái với nhau, và sau đó ép các sản phẩm cuối cùng vào một vise để làm cho nó cao hơn và hẹp hơn. (Homes và các doanh nghiệp được đánh thuế bằng chiều rộng của họ.) Cộng sản của Việt Nam là sai về hầu hết mọi thứ, nhưng ít nhất họ elided một số sai lầm của các đồng chí của họ ở những nơi khác trong cuộc chiến chống lại bất cứ điều gì cũ. Hà Nội là blessedly miễn phí của một tiểu hành tinh vành đai của kiến trúc rác theo kiểu Liên Xô ở vùng ngoại ô, các loại mà hoại rất nhiều thành phố trước đây là Cộng sản ở châu Âu. Tôi đã thấy một vài cấu trúc linh hồn nghiền làm bằng bê tông đổ, nhưng đối với hầu hết các phần, các loại của các tòa nhà đã không bao giờ được xây dựng, hoặc đã bị xé xuống, hoặc đã bị choáng ngợp bởi một vụ nổ xây dựng mới và tốt hơn. Hà Nội đã phát triển theo cấp số nhân từ dân số tồi tệ nhất ngày-các thành phố của nó, dưới 1 triệu vào năm 1979, bây giờ vượt quá 7.000.000, làm cho nó lớn hơn so với mỗi đô thị Mỹ nhưng New York vì vậy có lẽ những thứ xấu xí vừa được che khuất.
Bầu trời trắng ngày tôi đến, trong mùa nóng. Thành phố sương mù, nhưng nhiệt độ không khí xung quanh là 99 độ, với độ ẩm 108 phần trăm. Sau năm phút bên ngoài, tôi cảm thấy như tôi đã được hosed xuống với nước nóng. Tuy nhiên, người dân địa phương vượt qua mặt trên xe máy, nhiều áo mặc và găng tay, dường như không biết gì về các điều kiện tắm hơi giống.
"Không phải trong những giấc mơ điên cuồng của tôi," một người đàn ông Úc vào kỳ nghỉ tôi va vào, nói: "Tôi có thể tưởng tượng những gì một nhà thương điên tuyệt đối Hà Nội được." Tôi đã được một chút ít kinh ngạc, vì đã sống ở Beirut, nhưng ông ấy đúng. Hà Nội là một nhà thương điên, ngược lại phẳng xuyên tâm của thành phố chết như Havana và Bình Nhưỡng. Những tiếng sấm thành phố với một tiếng chói tai bao giờ kết thúc của còi, phóng to, ầm ĩ, la hét, đập thình thịch, và jackhammering, thậm chí muộn vào buổi tối.
Trên tất cả, nó thunders với xe máy, careening qua các đường phố với rất ít hoặc không có liên quan cho các tín hiệu giao thông, giới hạn tốc độ, hoặc đường lịch sự. Băng qua đường trong khu phố cổ là một kinh nghiệm đáng sợ. Không ai sẽ dừng lại cho bạn. Họ sẽ đi xung quanh, chắc chắn, nhưng họ sẽ không bao giờ dừng lại để cho bạn qua bao giờ hết. Lựa chọn duy nhất của bạn là để chọn một hướng, chọn một tốc độ, và bước vào giao thông. Tin tưởng rằng họ không muốn đánh bạn nhiều hơn bất kỳ bạn muốn để có được hit. Nhưng bạn có thể tốt hơn nhắm mắt lại, giữ hơi thở của bạn, và qua mù hơn do dự hoặc cố gắng để né tránh họ, mà sẽ chỉ giữ cho chúng khỏi tìm ra vector của bạn.
Các phòng cấp cứu tại bệnh viện phải bận rộn. Tôi nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đi xe gắn máy của mình cả một dãy phố khi nhắn tin trên điện thoại của mình, né tránh giao thông khác, chỉ sử dụng tầm nhìn ngoại vi của mình. Phụ nữ trẻ đi xe "sidesaddle" trên ghế đằng sau bạn trai của họ mà không cần nắm giữ trên để bất cứ điều gì. Một dừng đột ngột hoặc lần lượt, và chúng sẽ bay với tốc độ giao thông. Một người phụ nữ cưỡi qua tôi với một con chó 50-pound trên ghế ngồi của mình, cố gắng hết sức mình để không rơi ra khi cô thu nhỏ xung quanh thị trấn. Tôi còn nhìn thấy một gia đình năm người, trong đó có một trẻ sơ sinh, chất đống trên một chiếc xe tay ga. Không mặc một chiếc mũ bảo hiểm hoặc các thiết bị bảo vệ khác. Ai biết được có bao nhiêu luật sẽ bị phá vỡ nếu một gia đình đã làm điều đó ở Mỹ?
Lối đi bộ trong khu phố cổ là các khóa học trở ngại của người bán hàng rong đường phố, quán ăn, phụ nữ lớn tuổi bán bột chiên và rau quả, và người ngồi xổm trên ghế nhỏ ăn bữa tối. Đôi khi rất nhiều xe đạp đậu đứng trong cách mà người đi bộ phải lội ra vào giao thông nguy hiểm để có được xung quanh họ. Nhưng trong Pháp Tứ mà ở một số nơi trông giống như một immaculately khôi phục, bản sao gần như hoàn hảo của Pháp-vỉa hè rõ ràng hơn, các đường phố dễ dàng hơn để vượt qua. Họ là rộng lớn hơn, do đó, người đi xe máy không có lựa chọn nhưng phải tôn trọng đèn đỏ. Không, ngay cả tiếng Việt có thể thổi qua đèn tại nút giao thông rất lớn mà không bị đập tan.
Tôi thuê một người đàn ông 60 tuổi này cho tôi thấy xung quanh và hỏi nếu anh ta đã có một chiếc xe hơi. "Tầng lớp trung lưu không có xe nào", ông nói, và thêm rằng anh thậm chí còn không biết làm thế nào để lái xe. Cùng một lúc, tôi cảm thấy nực cười cho hỏi. Tất nhiên ông không có một chiếc xe hơi. Xe máy-xe máy và xe tay ga-tạo nên 99 phần trăm lưu lượng của Việt Nam. Thật kỳ lạ, trong một cách, kể từ khi ngôi nhà lớn hơn so với tôi ở Mỹ chiếm một tỷ lệ lớn các không gian của thành phố. Có lẽ các tầng lớp trung lưu sẽ thay tiêu tiền của mình về nhà ở hơn vận chuyển. Mặc dù gần như không theo chiều dọc, Hà Nội là một chút giống như Manhattan: không có chỗ trên các đường phố cho tất cả mọi người để có một chiếc xe hơi. Họ sẽ không thể đến công viên, hãy để một mình di chuyển. Quy hoạch đô thị phải được rút xuống thành phố và bắt đầu lại để thay đổi điều đó. Chính phủ biết nó và trừng phạt-sẽ được điều khiển với một xe thuế gần 200 phần trăm.
Không có vấn đề làm thế nào phong phú tiếng Việt trở thành trong tương lai, họ không thể đánh bại vật lý. Họ sẽ bị mắc kẹt cưỡi xe máy của một loại hay cách khác trong tương lai gần. Nhưng nó là cách đây không lâu rằng hầu hết trong số họ cưỡi xe đạp. Trước đó, họ bước đi.
Tôi đã đến trung tâm trên toàn thế giới. Tôi thường tìm thấy chúng được sát trùng và buồn tẻ và hầu như không bao giờ đến thăm họ khi tôi về nhà. Nhưng City Mall Hoàng gia của Hà Nội bị vỡ mọi ý tưởng mà tôi đã từng tổ chức về Việt Nam, và nó vẫn còn choáng váng tôi thậm chí sau một tuần trong thành phố. Thật lạ lùng rằng một nơi như vậy tồn tại ở một đất nước được điều hành bởi một chính phủ mà tự gọi mình là Đảng Cộng sản! Hồ Chí Minh sẽ nã súng cối nó ra khỏi sự tồn tại.
LƯƠNG THÁI LINH / EPA / Corbis
Một người đàn ông nhìn vào một thác nước bên trong Mall Royal City của Hà Nội, bao gồm 600 cửa hàng và hơn 700.000 feet vuông.
Lối vào trông giống như cung điện hoàng đế La Mã được bao quanh bởi sang trọng cao tầng. Bên trong là rộng lớn và hang sâu dưới lòng đất. Bạn có thể đi bộ xung quanh cho dặm mà không cần retracing bước-quá khứ của bạn vòi nước lấp lánh, nhà hàng ăn ngon và các cửa hàng địa phương cũng như chuỗi cửa hàng quốc tế, cửa hàng ăn nhanh, sân chơi, một sân trượt băng, và một khu vực rộng lớn tương tự như một phiên bản hoạt hình của Hà Nội khu phố cổ nhưng không có giao thông nguy hiểm, tiếng ồn, việc xây dựng đập, các chướng ngại vật trên vỉa hè, và, blessedly, nhiệt độ và độ ẩm. Nơi này là như sang trọng như Las Vegas. Trong thực tế, các bản sao trong nhà của khu phố cổ là chính xác những gì một ông trùm Las Vegas sẽ xây dựng nếu anh muốn tạo ra một khách sạn Việt Nam về chủ đề và sòng bạc tương tự như nhái Disneyish của Venice, New York, và Paris. Tôi không thể nhịn được cười. Các phiên bản Vegas của Hà Nội tồn tại. . . tại Hà Nội.
Tôi chỉ có thể tưởng tượng một Cuba sẽ cảm thấy nếu anh thấy mình bị gạt ở đây từ Havana với một card ration trong túi của mình và mức lương tối đa tình trạng áp đặt của mình là 20 đô la một tháng trong ví của mình. Các "trung tâm" duy nhất tôi nhìn thấy bất cứ nơi nào ở Cuba là một không gian ảm đạm, nằm bên trong một hộp bê tông mà trông giống như một nhà để xe và chỉ đưa ra những lựa chọn ít ỏi nhất của đồ gốm sứ. Tôi đã đến trung tâm mua tốt hơn tại Iraq.
Royal City chỉ là một trung tâm mua sắm lớn trong số rất nhiều ở Hà Nội, tất cả các truy cập của hàng ngàn người dân trung lưu hàng ngày. Các trung tâm mua dường như cung cấp bằng chứng rằng, trên thế giới, các nền văn hóa đa dạng, mọi người khao khát để được tư sản. Khi họ có phương tiện, họ muốn truy cập trung tâm mua sắm kiểm soát khí hậu. Họ mua những thứ. Họ ăn tối. Họ xem phim trong cinemaplex. Họ đưa những đứa trẻ. Họ tụ tập với bạn bè. Một số có thể tính rằng người Việt Nam đã bị lây bệnh của chủ nghĩa tiêu dùng phương Tây và đang mất đi linh hồn mình cho nó, giống như người Mỹ. Nhưng nếu bạn muốn ngăn chặn mọi người sống theo cách này, bạn sẽ cần phải đặt chúng trong các trại.
Mặc dù có quan hệ khủng khiếp với Trung Quốc, Hà Nội sau một cách rõ ràng mô hình kinh tế và chính trị của Bắc Kinh. Thương mại-off là đơn giản: nhà nước sẽ mang về tự do kinh tế miễn là công dân không đòi hỏi tự do chính trị. Giáo sư Princeton và Trung Quốc chuyên gia Perry Link mô tả các món hời như, "im lặng và tôi sẽ cho bạn làm giàu." Cho đến nay, nó làm việc ở cả hai nước. Có lẽ không ai trong số này phải là đáng ngạc nhiên. "Việt Nam chưa bao giờ là tất cả những ý thức hệ Cộng sản", cựu đại sứ Mỹ tại Việt Nam Pete Peterson nói. "Đó luôn là chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa dân tộc hơn. Tôi nói với họ rằng họ nên dừng lại tự gọi là Đảng Cộng sản, nhưng tôi đã không nhận được bất cứ nơi nào với nó. Mọi người trả tiền cho tất cả mọi thứ ở đó, bao gồm chăm sóc sức khỏe. Các chính phủ hầu như không cung cấp bất cứ điều gì. Thụy Điển là xã hội chủ nghĩa hơn so với Việt Nam. "
Tôi hỏi một người dân Hà Nội những gì từ "cộng sản" có nghĩa là hôm nay tại Việt Nam. "Cộng sản ngày nay chỉ có nghĩa là chúng ta đang chạy bởi một đảng chính trị," ông nói. "Một số người phàn nàn về điều đó, nhưng nó không quan trọng với tôi như là miễn là chính phủ tạo ra một doanh nghiệp tốt và môi trường sống, và nó. Tôi không muốn các đảng chính trị khác nhau cạnh tranh với nhau và tạo ra một cuộc khủng hoảng như ở Thái Lan. "Anh ta có thể không nhớ cai trị độc đảng, mà còn rất nhiều việc phải làm Việt. Chính phủ đã tạo điều kiện cho các loại tầng lớp trung lưu cuộc nổi dậy nổ ra ở Đài Loan và Hàn Quốc trước khi các nước này phát triển thành các nền dân chủ đa đảng.
Việt Nam đang tận hưởng một kỳ nghỉ từ lịch sử, phơi trong "miễn phí" giai đoạn hậu toàn trị thịnh vượng và tương đối của sự tiến hóa của nó. Giữa tất cả những động lực kinh tế và văn hóa, nhà nước là một nhân vật lỗi thời kì lạ xa, biển quảng cáo và khẩu hiệu của nó như trên diễn ra như áp phích Thế chiến II sẽ là ở Mỹ bây giờ. Trong một hệ thống truyền thanh ở mọi nơi, các bên vẫn blares "tin tức" vào các đường phố và vào nhà của mọi người vào mỗi buổi sáng và buổi tối, nhưng Việt Tôi đã nói chuyện với bác bỏ nó như là "chỉ cần tuyên truyền." Không chỉ là ý thức hệ, nhưng bản thân nhà nước cảm thấy hầu như không liên quan đến bất cứ ai không phải là một bất đồng chính kiến thẳng thắn. Kiểm soát của người dân Việt Nam và áp đặt trật tự trên sự hỗn loạn phóng túng của nó là một bài tập trong vô vọng. Dấu hiệu không tiếng còi xe và các quy định giao thông thường xuyên được coi thường, như những hạn chế đậu xe. Tôi nhìn thấy hai nhân viên cảnh sát kéo lên trong một chiếc xe hơi trên đường phố từ khách sạn của tôi và la lên với người thông qua một bullhorn để di chuyển xe máy của họ ra khỏi vỉa hè. Họ tuân thủ, nhưng ít hơn năm phút sau khi cảnh sát lái xe đi, không gian đầy lên một lần nữa.
Ví dụ nổi bật nhất mà tôi gặp phải trong sự xa xôi của nhà nước từ thực tế là trong một cửa hàng điện tử, nơi một lựa chọn rộng lớn của công nghệ tiên tiến so với các cửa hàng tốt nhất ở Silicon Valley. Các cửa hàng bán các lựa chọn thông thường của điện thoại thông minh và máy tính bảng, tất nhiên, nhưng cũng "thông minh" nồi cơm với các tùy chọn Mỹ chưa bao giờ nghe nói đến. Tôi đã thấy một Ultra HD TV 82-inch với độ rõ ràng sắc nét như vậy nó đã ngăn tôi lại chết trong các bài hát của tôi. Nó có giá $ 15.000.
Chỉ cần xuống lối đi cùng, một TV nhỏ được điều chỉnh cho một chính phủ "tin tức" kênh chính thức. Nó cho thấy những người đàn ông lớn tuổi trong bộ đồng phục quân đội giảng xài cho các bà đủ tuổi để nhớ chiến tranh và cách mạng xã hội chủ nghĩa lớn ngồi ở ghế kim loại với tay gấp lại trong lòng họ, nghe giống như học sinh cư xử tốt. Giá trị sản xuất của chương trình là không có tốt hơn so với bộ phim gia đình được thực hiện trên một máy quay phim vào năm 1986, khiến TV thân dường như thập kỷ đã lỗi thời, mặc dù nó vừa đi ra một dây chuyền lắp ráp tại Nhật Bản. Tôi nhìn chằm chằm vào nó, cuốn hút bởi những năm 1970 ảm đạm của nó cảm thấy trong xài cho công nghệ eye-popping. Không ai trong số những người mua sắm Việt trả các bit nhỏ của sự chú ý. Họ dường như nhận ra, như tôi đã làm, mà chế độ là một di tích Undead từ thời đại khác, nên lỗi thời bởi sự thịnh vượng ngày càng tăng của quốc gia.
Việt chống Mỹ hầu như không tồn tại. Những gì chúng ta gọi là Chiến tranh Việt Nam, và những gì họ gọi là cuộc chiến chống Mỹ, phôi không có bóng, đặc biệt là không phải ở miền Nam, mà chiến đấu ở phía Mỹ, nhưng không phải ngay cả ở Hà Nội, một thành phố rất nhiều ném bom của Hoa Kỳ. Tôi thấy không có bằng chứng cho thấy Mỹ (hoặc bất cứ ai khác) từng ném bom Hà Nội.
Tất cả các thiệt hại rõ ràng đã được sửa chữa, và nhất Việt là ở độ tuổi dưới 30, quá trẻ để ghi nhớ nó, dù sao.
Cuộc chiến tranh chỉ là một trong một lịch sử lâu dài của các cuộc xung đột, và nó không phải là ngay cả gần đây nhất. Sau khi Mỹ rút quân, Việt Nam tiếp tục chiến đấu cho mình. "Mở mắt ra và chuyển qua xác kẻ thù," đã viết thơ Trịnh Công Sơn. "Có những gương mặt Việt trên họ." Việt Nam xâm lược Campuchia vào năm 1978 và hẳn ra một sự thay đổi chế độ dài quá hạn để Pol Pot và đội quân của ông génocidaires. Trung Quốc xâm lược Việt Nam vào năm 1979.
Trước khi cuộc xung đột thế kỷ hai mươi của mình, Việt đã chiến đấu với Trung Quốc và tắt cho hơn 1.000 năm.
Cuộc chiến tranh người Mỹ chúng ta biết rất tốt và thương tiếc là một tiếng nổ lách tách trong lịch sử Việt Nam, một trong đó tất cả mọi người ở cả hai nước hiểu biết sẽ không được lặp lại.
Có lẽ nó không quá đáng chú ý rằng Việt đã di chuyển trên. Hầu hết người Mỹ không giữ mối hận thù lâu, hoặc là, sau khi furies của chiến tranh đã được giảm bớt. Hầu như không ai trong chúng ta ghét người Nhật, người Đức, hay tiếng Việt. Chúng ta đã đúng khinh Taliban và Isis, nhưng không phải là người vô tội của Afghanistan hay Iraq. Vì vậy, người Việt Nam không duy nhất cho việc trưởng thành về mặt cảm xúc về lịch sử nhưng họ tương phản với một số người, đặc biệt là ở Trung Đông, những người không thể vượt qua ngay cả những cổ xưa nhất của bất bình. George Santayana nổi tiếng nói rằng những người không thể nhớ quá khứ đang lên án lặp lại nó, mà PJ O'Rourke thêm vào, với các cuộc xung đột Ả Rập-Israel trong tâm trí, rằng "nó gấp đôi đối với những người không thể nhớ bất cứ điều gì khác . "
Hôm nay, cả dân tộc Việt Nam và Chính phủ ở miền Bắc cũng như miền Nam-view Mỹ là đồng minh. Các nhà lãnh đạo là người Cộng sản tự nguyện dấn thân vào một cuộc hành trình của sự năng động kinh tế và tình hữu nghị với Hoa Kỳ, lần đầu tiên từ bỏ và sau đó đảo ngược tất cả mọi thứ họ đã từng chiến đấu và chết cho.
Họ đang khởi sắc như một kết quả. Có thể một trong cùng một ngày xảy ra ở Havana và Bình Nhưỡng.
Michael J. Totten là một biên tập viên của Tạp chí Thành phố và các tác giả của sáu cuốn sách, bao gồm cả tháp của Sun và Where the Ends Tây.