TIN TỨC

fanpage

Thống kê truy cập

  • Online: 223
  • Hôm nay: 198
  • Tháng: 1621
  • Tổng truy cập: 5245625
Chi tiết bài viết

Lê Ngọc Thống: Quần đảo Trường Sa trong tầm nhìn địa chiến lược của Trung Quốc.

Quần đảo Trường Sa trong tầm nhìn địa chiến lược của Trung Quốc 

Lâu nay các nhà quân sự, chính trị đã phân tích, nêu bật rất nhiều ý nghĩa, vai trò của quần đảo Trường Sa trong chiến lược của Trung Quốc, đều cho rằng, xây các căn cứ quân sự trên đó để khống chế Biển Đông, khống chế tuyến hàng hải quốc tế và eo biển Malacca; bảo vệ “đường sinh mạng” của mình, hay, để biến Biển Đông thành ao nhà, biến thành nơi trú ẩn cho tàu ngầm, là nơi xuất phát tấn công lý tưởng để phá vỡ hệ thống bao vây của Mỹ ngăn chặn Trung Quốc tiến ra Thái Bình Dương….
Tuy nhiên, mọi điều có vẻ như chưa đủ và chưa thực tế về tầm nhìn chiến lược lâu dài của Trung Quốc trên Biển Đông và khu vực ĐNA.
Sự cọ xát mạnh về địa chính trị trên khu vực châu Á-TBD qua hoạt động của các cường quốc, càng ngày càng lộ rõ đáp án cốt lõi, phần nào giúp ta hiểu được vấn đề…
Tránh “dãy đá ngầm” Malacca….
Nếu như Trung Quốc coi tuyến hàng hải trên Biển Đông như là “đường sinh mạng” của mình thì eo biển Malacca chính là tử huyệt. Khi eo biền Malacca bị phong tỏa thì tuyến hàng hải từ Ấn Độ dương, Trung Đông qua Biển Đông bị tê liệt. Vấn đề đặt ra ở đây là mối quan hệ giữa eo biển Malacca và QĐ Trường Sa là gì? Tại sao QĐ Trường Sa, địa quân sự của nó, với Trung Quốc, quan trọng hơn, là để tránh eo biển Malacca?
Trước hết mà nói, khi đã gọi khống chế tuyến hàng hải thì phải bảo đảm 2 điều kiện là ngăn chặn được đối phương và bảo vệ được mình, nói cách khác là “đánh chuột nhưng không làm vỡ bình”.
Trung Quốc với khả năng của PLAN với các căn cứ quân sự trên các đảo Trường Sa, Hoàng Sa thì có thể ngăn chặn được tuyến hàng hải qua Biển Đông đến Nhật Bản và Đông Bắc Á nếu một cuộc đối đầu với liên minh quân sự của Mỹ xảy ra. Nhưng tất nhiên, khi đó đối phương cũng sẽ không ngồi nhìn mà sẽ phong tỏa eo biển Malacca. Lối vào Biển Đông bị bịt kín không phải bởi Trung Quốc mà bởi Mỹ-Singapo-Malaysia sẽ khiến Trung Quốc ngạt thở. Trong khi đó, hiện tại, Trung Quốc không có khả năng để khống chế eo biển Malacca theo phương thức “cấm đối phương nhưng không cấm ta”. Vì vậy, khi không làm chủ được eo biển Malacca thì Trung Quốc có được quần đảo Trường Sa và những căn cứ quân sự trên đó chí có ý nghĩa về chủ quyền mà vai trò quân sự của nó chưa khiến Mỹ và liên minh lo lắng, bất an như giới quân sự Mỹ đã phân tích.
Đương nhiên, Trung Quốc quyết tâm, bất chấp tất cả, bỏ ra bao nhiêu tiền của, công sức, uy tín quốc tế bị lên án, để đòi chủ quyền toàn bộ quần đảo Trường Sa, bồi lấp những đảo đã chiếm được của Việt Nam thành những căn cứ quân sự…không phải để phục vụ cho mục tiêu nhỏ, ngắn hạn như vậy trên Biển Đông. Trung Quốc xây dựng các căn cứ quân sự trên QĐ Trường Sa để loại bỏ eo biển Malacca, không phụ thuộc vào nó.
Với hơn 85% lượng dầu nhập khẩu của Trung Quốc phải đi qua eo biển Malacca, nếu như hoàn toàn phụ thuộc vào eo biển này, tức là vào Mỹ thì Trung Quốc sẽ hoàn toàn bị động về chiến lược, bị khống chế về an ninh năng lượng. Vì thế eo biển Malacca là “dãy đá ngầm” nguy hiểm nhất trên tuyến hàng hải sống còn của Trung Quốc nên phải tránh và trong thực tế Trung Quốc cũng đã “vòng tránh” bằng việc xây dựng đường ống dẫn dầu qua Myanmar nhưng chỉ đáp ứng là một phần rất nhỏ trong nền kinh tế, năng lượng mà Trung Quốc cần.
…bằng kênh đào Kra.
Vào trung tuần tháng 5/2015, Want China Times dẫn lại báo Hong Kong Oriental Daily cho biết, Trung Quốc và Thái Lan ký biên bản ghi nhớ xây dựng kênh đào Kra Isthmus, được mệnh danh là "kênh đào Panama châu Á" ở miền nam Thái Lan, nhằm rút ngắn hải trình của tàu bè Trung Quốc từ Trung Đông về Quảng Châu. Kênh đào Kra có hai chiều, sâu 25 m, dài 102 km, rộng 400 m, việc xây dựng sẽ hoàn tất trong 10 năm, với chi phí 28 tỷ USD. Biên bản này được ký kết tại một diễn đàn hợp tác nghiên cứu và đầu tư tổ chức ở Quảng Châu, thủ phủ tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.
 
 Lễ ký kết dù rõ ràng nhưng vẫn bị giới chức 2 nước bác bỏ.
Lễ ký kết đã rõ ràng nhưng vẫn bị giới chức hai nước bác bỏ
 
 
Kênh đào Kra Isthmus không chỉ biến Thái Lan trở thành một trung tâm hàng hải khu vực có thể lấn át các cảng trung tâm dọc eo biển Malacca của Singapore và Malaysia. Nó còn có vai trò như một huyết mạch quan trọng trong Con đường tơ lụa trên biển của Trung Quốc mà giờ đây là một phần trong kế hoạch “Một vành đai, một con đường” của nước này.
Kênh Kra Isthmus nối thẳng vịnh Thái Lan với Ấn Độ Dương, cho phép tàu thuyền không phải đi qua Eo biển Malacca cũng như trung tâm cảng Singapore, cho nên, vấp phải nhiều nhạy cảm về địa chính trị khu vực. Chính vì thế sau đó vài ngày giới chức 2 nước Trung Quốc, Thái Lan đã bác bỏ tin này.
Một tháng sau đó, theo The Straits Times ngày 20/8/2015, Việt Nam tuyên bố sẽ xây một cảng biển nước sâu trị giá 2,5 tỷ đô la tại đảo Hòn Khoai, cách 17km ngoài khơi bờ biển Cà Mau-tỉnh cực nam của Việt Nam. Dự án đã được Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng thông qua.
Dự án được thực hiện bởi Tập đoàn Bechtel-công ty kiến trúc và xây dựng lớn nhất Hoa Kỳ, trong một thỏa thuận ký với doanh nghiệp Việt Nam là Vân Phong. Thiết kế này bao gồm 12 cầu cảng trong số đó thì một nửa dùng để nhập khẩu than.
Nếu dự án với Bachtel được thông qua thì cảng Hòn Khoai sẽ được tài trợ 85% vốn bởi Ngân hàng Xuất nhập khẩu Hoa Kỳ (Ex-Im Bank). Ex-Im Bank là một cơ quan tín dụng hỗ trợ xuất khẩu của Mỹ.
Giới phân tích chính trị Thái Lan đang không tin Việt Nam xây cảng Hòn Khoai để tiếp nhận than, bởi nếu đặt nó ra ngoài sự tương tác của kênh Kra Isthmus thì nó không có ý nghĩa gì về giá trị kinh tế. Tuy nhiên, khi xuất hiện kênh Kra thì vị trí “đắc địa” của Hòn Khoai trong địa kinh tế lại là chuyện khác. Vậy thì, việc xây dựng cảng Hòn Khoai của Việt Nam là dấu hiệu của việc triển khai thực hiện kênh đào Kra Isthmus?
Ý nghĩa địa kinh tế, địa chính trị của việc hình thành cảng Hòn Khoai ta sẽ bàn vào lúc khác, ở đây ta chỉ quan tâm đến vai trò quân sự của quần đảo Trường Sa khi kênh Kra Isthmus hoàn thành.
 
 Khu vực được coi là sân sau của Trung Quốc dưới sự kiểm soát của các căn cứ quân sự của Trung Quốc trên các đảo Trường Sa.
Khu vực được coi là sân sau của Trung Quốc dưới sự kiểm soát của các căn cứ quân sự của Trung Quốc xây trái phép, xâm phạm nghiêm trọng chủ quyền Việt Nam tại các đảo Trường Sa, . 
 
Đến lúc này, nhìn lên bản đồ Biển Đông chúng ta mới thấy tầm nhìn chiến lược của Trung Quốc. Căn cứ quân sự không quân, hải quân trên quần đảo Trường Sa sẽ cho phép Trung Quốc hoàn toàn kiểm soát khu vực Tây Nam Biển Đông và vịnh Thái Lan. Không có các căn cứ quân sự của Trung Quốc trên quần đảo Trường Sa thì không bao giờ Trung Quốc đổ tiền của vào Thái Lan xây dựng kênh đào Kra Isthmus.
Điều đặc biệt là tại khu vực này không có bóng dáng của Mỹ, nó được coi như sân sau của Trung Quốc…Tuy thế, “khu sân sau” này vẫn gắn chặt và tương tác lớn với địa thế chiến lược của Việt Nam dù có muốn hay không.

Đến đây, chắc chắn Trung Quốc, Thái Lan và Việt Nam sẽ có cách tiếp cận về an ninh trên Biển Đông để đảm bảo đồng thuận về lợi ích cao nhất. 

Thứ Ba, ngày 29 tháng 12 năm 2015

Mỹ, Nga dạy cho Thổ Nhĩ Kỳ bài học thân phận?

  
Tham vọng của Thổ Nhĩ Kỳ đã thách thức đến lợi ích của Mỹ và Nga. 
Một quốc gia muốn trỗi dậy thành một cường quốc khu vực hay thế giới, đều luôn gắn liền với tham vọng địa chính trị. Sẽ là sự “trỗi dậy hòa bình” nếu như quốc gia đó chỉ sử dụng bằng sức mạnh mềm và đương nhiên khi muốn dùng sức mạnh cơ bắp để trỗi dậy thì nhất định đẩy khu vực hay cả thế giới vào một cuộc chiến tranh là không tránh khỏi.
Giấc mơ Thổ chia cắt Syria và Iraq
 
 Tham vọng bành trướng của Thổ Nhĩ Kỳ
Tham vọng bành trướng của Thổ Nhĩ Kỳ
Ankara đang triển khai thực hiện một chiến lược đầy tham vọng khi lợi dụng cuộc nội chiến đẫm máu trại Syria và Iraq để bành trướng lãnh thổ thay vì như bành trướng vùng biển kiểu Trung Quốc.
Theo đó, phía Bắc của Syria và Iraq và phía Tây Nam của Armenia sẽ bị Đế chế Erdogan nuốt gọn.
Tháng 6/2012, sau khi một máy bay do thám của Thổ Nhĩ Kỳ bị một hệ thống phòng không của Syria bắn hạ, Ankara công bố những quy tắc giao chiến mới, theo đó, không quân Thổ Nhĩ Kỳ sẵn sàng đánh chặn, tấn công các máy bay bay tới gần không phận Thổ Nhĩ Kỳ.
Quy tắc giao chiến mới đó (rất ngang ngược, cậy mạnh) tạo ra một vỏ bọc trên không hiệu quả như một vùng cấm bay, cho các hoạt động quân sự và hậu cần của Thổ Nhĩ Kỳ hỗ trợ phiến quân nổi dậy chống Assad ở vùng biên giới Syria-Thổ.
Đương nhiên, các nhóm Hồi giáo do Ankara hậu thuẫn chiến đấu chống chế độ Assad là những đối tượng hưởng lợi ích chính từ những quy tắc giao chiến này trong một khu vực trải dài từ biên giới Bab al-Salam xuống Aleppo dài chừng 90 km và sâu hơn 50 km trong lãnh thổ Syria.
Phía Tây Bắc biên giới Thổ-Syria lại do lực lượng dân quân người Kurd kiểm soát, cho nên, khi tham gia vào liên minh chống IS do Mỹ, thay vì không kích vào IS thì Ankara là không kích vào lực lượng này nhằm tạo điều kiện cho nhóm quân Turkman mở rộng, phát triển sang phía Tây Bắc biên giới Syria.
Tại biên giới phía Bắc Iraq, Thổ Nhĩ Kỳ đưa quân đội và xe tăng tràn vào thành phố Mosul. Hành động này của Thổ Nhĩ Kỳ được họ giải thích một cách ngang ngược, vô lý, bị Iraq lên án, chống lại mạnh mẽ nhưng đến nay quân đội Thổ vẫn chưa rút khỏi khu vực đó. Âm mưu của Thổ là tách khu vực tự trị người Kurd Iraq, KDP ra khỏi Iraq bao gồm Kirkuk, Mosul và Arbil rất nhiều dầu mỏ và khí đốt.
Nhìn bản đồ trên, chúng ta có thể thấy nếu như điều này xảy ra thì Thổ Nhĩ Kỳ hoàn toàn tự chủ về năng lượng mà không phải phụ thuộc 75% năng lượng vào nước ngoài như hiện nay mà còn xuất khẩu. Một ý đồ cực kỳ sáng suốt, táo bạo, của giới cầm quyền Ankara.
Như vậy, rõ ràng các hoạt động nêu trên của Thổ Nhĩ Kỳ trong thời gian qua là đều nhằm đặt mục tiêu này là không bàn cãi.
Đáng tiếc là bắt đầu từ năm 2011, tham vọng đó không lọt qua được mắt ông chủ Mỹ và nguy hiểm hơn là tham vọng đó đụng chạm đến lợi ích Mỹ và Nga.

Đương nhiên, Thổ Nhĩ Kỳ đã, đang được ông chủ Mỹ và Nga dạy cho một bài học về thân phận. Nguy cơ chế độ “Đế chế Erdogan” sụp đổ, không phải là khó xảy ra.
Nga trừng trị kẻ phản bội Thổ Nhĩ Kỳ
Sau khi đâm lén vào Nga một nhát (bằng việc bắn rơi máy bay SU-24 của Nga) thì Nga triển khai một loạt hành động đáp trả khủng khiếp, tàn khốc, với Thổ Nhĩ Kỳ.
Với Nga, nếu như trước đây, Nga còn tôn trọng, nể nang một số lợi ích của Thổ Nhĩ Kỳ thì việc “đâm sau lưng Nga, đồng lõa với khủng bố của Thổ” đã khiến Nga coi Thổ là đối tượng tác chiến trực tiếp, nguy hiểm, phải chiến thắng trong chiến dịch quân sự mà Nga đang triển khai tại Syria.
Về mặt quân sự, chỉ chưa đầy 3 tuần, Nga phá sạch, phá tan tành công sức chuẩn bị bao năm của Thổ Nhĩ Kỳ trong mưu đồ với Syria tại khu vực biên giới Syria-Thổ Nhĩ Kỳ. Nga triển khai hệ thống phòng không hiện đại với một tuyên bố lạnh lùng của Tổng thống Nga Vladimir Putin khi họp với các tướng lĩnh quân đội: “Tôi lệnh cho các anh hành động cực kỳ kiên quyết. Bất cứ mục tiêu nào đe dọa quân đội Nga hoặc các cơ sở hạ tầng trên mặt đất phải bị tiêu diệt tức khắc”.
Những trận không kích của Nga nhằm vào cơ sở hạ tầng xuất khẩu dầu lậu, các “đường ống trên bánh xe” của quân khủng bố với Thổ Nhĩ Kỳ đã đánh sập tuyến buôn bán dầu lậu trên tuyến biến giới phía Bắc Syria-Thổ. Đến nay, gần như tuyến biên giới phía Bắc Syria đã được quân chính phủ kiểm soát.
Có thể nói, tại khu vực dọc theo biên giới từ Latakia đến Aleppo, nhóm quân mà Nga cho là khủng bố được Ankara hậu thuẫn bị đánh nhừ tử buộc 3 lựa chọn: chết, đầu hàng và tháo chạy sang Thổ Nhĩ Kỳ.
Trong khi đó, không một chiếc máy bay nào của không quân Thổ dám cất cánh xâm nhập vào cái khu vực mà trước đây Thổ Nhĩ Kỳ coi như là của mình dù đó là lãnh thổ của Syria.
Đây là thắng lợi lớn có tính chiến lược của liên quân Nga-Syria-Iran trên chiến trường Syria kể từ biến cố SU-24 bị bắn hạ.
Đồng thời với việc tiêu diệt nhóm khủng bố người Turkmen, Nga bắt tay hợp tác với lực lượng người Kurd phía bắc Syria (YPG) cung cấp vũ khí trang bị cho họ và ủng hộ lực lượng đối lập trong nước Thổ Nhĩ Kỳ.
Cùng với cấm vận, trừng phạt kinh tế, người Nga đang học người Mỹ tiến hành một cuộc “cách mạng màu” tại Thổ Nhĩ Kỳ là có thể, bởi vì, Tổng thống Nga Putin coi việc bắn rơi SU-24 là hành động thù địch và thẳng thừng tuyên bố rằng, ông không nhìn thấy triển vọng cải thiện quan hệ với Thổ Nhĩ Kỳ.
Đừng ngạc nhiên về điều này, bởi khi đã thù địch lẫn nhau thì không gì là không thể không làm.
Giới quân sự thế giới cho rằng, hành động ngang ngược bất chấp của Thổ Nhĩ Kỳ tại phía Bắc Iraq là biểu hiện sự thất bại nặng tại Syria… là rất đúng và chính xác. 
Thổ Nhĩ Kỳ không liệu sức mình, lợi dụng vào thế Mỹ để đối đầu, thách thức Nga là cực kỳ xuẩn ngốc, bởi một lẽ rằng Mỹ là một cường quốc chỉ lợi dụng kẻ khác chứ không bao giời có kẻ khác lại lợi dụng được Mỹ.
 
Chính tham vọng của Thổ Nhĩ Kỳ đã thách thức đến lợi ích của Mỹ và liệu rằng chính Mỹ qua Nga dạy cho Thổ Nhĩ Kỳ một bài học về thân phận hay không? Phải chăng Thổ Nhĩ kỳ đã đi vào vết xe đổ của Iraq thời Saddam khi tấn công vào Kuwait? Và chính thức vụ SU-24 ai mắc bẫy ai? 
(Còn tiếp)
  

Chủ Nhật, ngày 13 tháng 12 năm 2015

Điểm yếu không thể chấp nhận của quân đội Assad

 Càng đánh càng mạnh là nguyên tắc bất di bất dịch của sách lược tổ chức xây dựng lực lượng để giành thắng lợi trong chiến tranh. 
Một quân đội, lực lượng, dù mạnh đến đâu, trong chiến tranh thì cũng có lúc bị bại trong một trận chiến đấu. Đó là điều không thể tránh khỏi.
Tuy nhiên, “cách thua” trong một trận chiến đấu như thế nào lại rất quan trọng, nó thể hiện tính kỷ luật và bản lĩnh của một đội quân.
Cũng là bại trận, bị tổn thất, mất vị trí chiến đấu… nhưng hành động chiến đấu đến viên đạn cuối cùng, quyết không để vũ khí lọt vào tay giặc với bỏ chạy, để toàn bộ vũ khí, khí tài quân sự “nguyên đai nguyên kiện” lọt vào tay giặc là hoàn toàn khác nhau về tính chất và hậu quả.
Quân đội của Tổng thống Assad thường hay mắc phải “cách thua” tệ hại này trong chiến đấu, bỏ chạy để lọt toàn bộ vũ khí trang bị vào tay giặc, do vậy, đem lại hậu quả tiếp theo cực kỳ nghiêm trọng. Đây là một “cách thua” không thể chấp nhận.
Quân đội Syria trong chiến tranh trước đây đã từng để nguyên cả một hệ thống tên lửa phòng không SA-75 do Liên Xô viện trợ lọt vào tay đồng minh của Mỹ, khiến Việt Nam phải tốn rất nhiều xương máu để phát hiện ra trong chiến tranh chống Mỹ và cùng với các chuyên gia Liên Xô khắc phục hơn 9 tháng trời mới loại bỏ sự “bắt bài” của Mỹ. Điều này đã nói lên sự tai hại không chỉ một mình đơn vị đó gánh chịu mà trước hết là đơn vị bạn và rộng hơn là đồng minh của họ.
Hiện nay, trong cuộc chiến 4 năm qua không ít lần một số đơn vị trong quân đội Assad tháo chạy đã để vũ khí trang bị hiện đại lọt vào tay quân khủng bố khiến chúng càng đánh thì càng mạnh.
 
 Quân khủng bố sử dụng chiến lợi phẩm
Quân khủng bố sử dụng chiến lợi phẩm "ngay và luôn" nhằm vào quân đội Assad
Ảnh trên là một khẩu pháo D30 122mm kể cả đạn dược liều phóng, nói chung là “nguyên đai nguyên kiện” mà quân chính phủ vứt lại khi tháo chạy và đã được lực lượng khủng bố sử dụng “ngay và luôn” dội trực tiếp vào đầu quân chính phủ.
Đến đây, chúng ta đã hiểu phần nào tại sao quân khủng bố có đủ vũ khí hạng nặng từ đâu ra, máy bay, xe tăng từ đâu ra…và tiếc thay chúng đều từ quân đội chính phủ “cung cấp” phần lớn.
Tháo chạy là hành động biểu hiện một “cách thua” bạc nhược, mất tinh thần, mất ý chí chiến đấu. Tháo chạy là thể hiện một đơn vị hay một đội quân có tổ chức kém về kỷ luật chiến trường và không có bản lĩnh.
Điều gì sẽ xảy ra nếu như quân đội chính phủ Syria trong một số trận chiến đấu nào đó để lọt vũ khí hiện đại của Nga cung cấp, trang bị, vào tay quân khủng bố, thậm chí ngay cả hệ thống tên lửa S-300? Rõ ràng là vô cùng nguy hiểm cho ngay chính mình mà cả đồng minh là Nga. Người Nga có dám trao hệ thống vũ khí tối tân, hiện đại của họ cho một đơn vị nào đó của quân đội chính phủ khi tình trạng tháo chạy là “cách thua” nếu như thường xảy ra? Tất nhiên, sẽ không bao giờ.
Vì thế, ngoài yêu cầu chiến thuật, tức là phải bố trí lực lượng để bảo vệ hệ thống vũ khí trang bị hiện đại tiên tiến thì quân đội chính phủ phải nâng cao ý chí, bản lĩnh chiến đấu. Đặc biệt với những đơn vị được trang bị vũ khí tối tân hiện đại thì đặt nặng kỷ luật chiến trường và phải là lực lượng trung thành, ít nhất là phá hủy để không để lọt vào tay giặc.

Với vũ khí công nghệ cao thì luôn đem đến sự nguy hiểm cho kẻ thù, nhưng sự nguy hiểm đó sẽ nhằm vào chúng với mức độ gấp bội khi vũ khí công nghệ cao đó bị kẻ thù bắt bài, điều khiển.
Không thể phủ nhận quân đội chính phủ đã có những lực lượng, đơn vị thiện chiến, trung thành, có bản lĩnh chiến trận như lữ đoàn 103 hay những người lính đã chiến đấu trong vòng vây suốt 2 năm trời tại sân bay chiến lược Aleppo. Không thể phủ nhận dưới sự không kích của không quân-vũ trụ Nga, quân đội Assad đã được củng cố lòng tin, đã chiến thắng trận này đến trận khác…Nhưng để độc lập tác chiến, bảo vệ thành quả sau khi Nga kết thúc không kích, hỗ trợ trên không, trước một một đội quân khủng bố đông, liều lĩnh thì quân đội chính phủ phải có vũ khí trang bị tối tân hiện đại, phải biết khai thác sử dụng thành tạo và đặc biệt là phải biết bảo vệ bí mật công nghệ của loại vũ khí của mình quản lý, sử dụng.
“Càng đánh càng mạnh” là nguyên tắc bất di bất dịch của sách lược tổ chức xây dựng lực lượng để giành thắng lợi trong chiến tranh. Nếu không làm được điều đó, nếu kỷ luật chiến trường không nghiêm khắc, thì quân đội chính phủ Syria không thể đương đầu, bảo vệ thành quả trong tình thế chiến trường, lãnh thổ Syria đã đang phân mảnh nghiêm trọng hoặc ít nhất trong tình thế hiện nay, họ chưa thể là lực lượng mặt đất mạnh nhất, đáng tin cậy nhất.
 
Để giành chiến thắng có tính chiến lược tạo lợi thế cho giải pháp chính trị sắp tới, quân đội của chính phủ Syria sẽ còn rất nhiều việc phải làm.

Thứ Tư, ngày 02 tháng 12 năm 2015

Bắn hạ SU-24-Mỹ_NATO muốn gì?

Một SU-24 giá trị kinh tế không là gì. Một người lính Nga "bị diệt" thì tổn thất so với cả cuộc chiến tranh cũng vô cùng nhỏ bé. Như vậy người ta cần là ý nghĩa chính trị của việc bắn nó rơi và cái gì khác lớn hơn?
Quả thật sau vụ Thổ Nhĩ Kỳ bắn hạ máy bay SU-24 của Nga, tôi cứ suy nghĩ mãi và rất nhiều thắc mắc, nghi vấn. Bởi vì khi thực hiện một hành động quân sự mà mang tính chính trị rất cao thì người ta sẽ thu được kết quả gì mà lợi nhiều hơn hại nhiều lần. Thế nhưng, trong vụ SU-24 Nga, Thổ Nhĩ Kỳ đã thực hiện một hành động cực kỳ nguy hiểm mà gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến an ninh, chính trị, kinh tế, quân sự của mình mà cái lợi đem lại là hầu như không có gì ngay cả một thông điệp. Chẳng hạn:
Chỉ là “nắn gân Nga”, cảnh cáo Nga đừng có đụng đến “ vùng đệm” và lực lượng người Turkuman tuyến biên giới thôi ư? Chỉ trả thù việc Nga hủy diệt tuyến buôn dầu lậu mà Ankara là chủ đầu mối thôi sao?....Và dù là gì hơn nữa thì xem ra nó quá nhỏ và không một chút tác dụng so với hậu quả mà Nga sẽ giáng trả. Chẳng lẽ Tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ và bộ tham mưu của ông ta không tính toán và lường hết được hậu quả sẽ như thế nào…?
Đây là điều hết sức vô lý, và do đó sẽ có một điều gì đó lớn hơn mà các thế lực chống Nga (Mỹ-NATO) muốn có sau vụ này mà Thổ Nhĩ Kỳ chỉ là một công cụ. Vậy “điều lớn hơn” đó là điều gì? Chúng ta hãy phán đoán trong từng diễn biến sau đây:
Đã rõ ràng, Mỹ và NATO dính líu vào vụ này. Mỹ đã cung cấp đường bay và lập kế hoạch cho không quân Thổ Nhĩ Kỳ phục kích để bắn hạ SU-24 của Nga.
Đã rõ ràng máy bay Nga không thể không bay vào không phận Thổ Nhĩ Kỳ, tuy nhiên, Mỹ-NATO bởi Thổ Nhĩ Kỳ tổ chức thực hiện đã không được như ý khi chậm mất 2 phút nên máy bay Nga rơi vào lãnh thổ Syria.
 
Nga chuyển “phản ứng nhiệt hạch từ Mặt trời” đến khu vực máy bay SU-24 của Nga bị bắn hạ
 
Tại khu vực máy bay rơi, sau khi cứu hộ phi công không thành công, Nga ngay lập tức, nên nhớ “ngay lập tức”, hủy diệt khu vực này bằng một loại vũ khí khủng khiếp chưa từng có. Không những sinh vật mà ngay sắt thép cũng chảy ra nước bởi nhiệt độ. Có một video quay trực tiếp cảnh này mà người thuyết minh cũng lộ ra hoảng hốt lắp bắp kêu lên "Allah Akbar" khi chứng kiến từ xa. Đến nay, chỉ mới thấy cảnh SU-24 Nga bị cháy trên bầu trời, song cảnh SU-24 nằm dưới đất thì không thấy dù lực lượng Turkumen và Al-Nusra…đang có mặt sẵn để làm việc đó…
Vậy tại sao lại là SU-24? Đơn giản là vì SU-24 đã từng làm nên một sự kiện mà dư luận nửa tin nửa ngờ trong ngày 10/4/2014 tại Biển Đen khi làm mù hoàn toàn hệ thống Aegis hiện đại và nhiều tiền của khu trục Donald Cook. Phát ngôn viên Lầu Năm Góc Đại tá Steven Warren cho rằng, “các cuộc diễn tập của Su-24 của Nga gần "Cook" (12 lần làm mô phỏng động tác tấn công) là đáng sợ và không thể chấp nhận”.
Rõ ràng là Mỹ-NATO cần có “Khibiny” của Nga được trang bị trên SU-24 của Nga. Câu hỏi đặt ra là vũ khí tác chiến điện tử “Khibiny” trên SU-24 tại sao không phát huy tác dụng mà vẫn bị bắn hạ? Câu trả lời đã rõ khi Mỹ-NATO nghiên cứu mai phục chuẩn bị hàng tháng trời và bắn hạ theo nghệ thuật tác chiến của Việt Nam: Bắn hạ B-52 theo “tam giác đạc”, lối đánh trong trường hợp bị nhiễu nặng…
Đến đây chúng ta khẳng định một điều rằng, “cái điều lớn hơn” đó chính là công nghệ “Khibiny”, công nghệ tác chiến điện tử của Nga đã và đang làm nản lòng Mỹ-NATO trên chiến trường Syria và đã từng trên Ukraine.
Bởi vì chúng ta cũng nên hiểu rằng, trong chiến tranh hiện đại vũ khí công nghệ cao thì tác chiến điện tử có ý nghĩa mang tính quyết định sự thành bại của cuộc chiến. Điều gì xảy ra khi hoạt động tác chiến điện tử của Nga bị Mỹ-NATO khống chế, phá hoại? Nếu vậy thì thu được, khám phá ra được công nghệ bí hiểm “Khibiny” từ SU-24 Nga thì Mỹ-NATO sẽ thay đổi toàn bộ thế trận với Nga không chỉ ở trên Syria, Trung Đông mà toàn bộ châu Âu. Quả thật, đây mới là một món lợi lớn của việc bắn hạ SU-24 của Nga.
Đáng tiếc là Ankara đã biến mình thành một công cụ, một con thiêu thân khi thực hiện mưu đồ của Mỹ-NATO để lãnh hậu quả một mình. Thổ Nhĩ Kỳ tất nhiên là được Mỹ-NATO "thưởng nóng", nhưng không đủ để "phục thuốc" bởi đòn từ Nga.

Người Nga không “ngố” như họ tưởng, họ biết cách bảo vệ bí mật của họ bằng những cơ chế kỹ thuật riêng và ngay cả sức mạnh như sự hủy diệt vừa rồi trong khu vực SU-24 bị rơi.

Syria và Trung Đông: Phiên bản Crimea2.0

 Nếu như cho rằng, giới tinh hoa chính trị, quân sự Mỹ-phương Tây thấu suốt mọi chuyện là có thể hơi thiếu khiêm tốn. Họ vẫn mắc sai lầm mà dư luận vẫn nhận ra từ kết quả.
Trong cuộc khủng hoảng Ukraine. Phe đối lập cùng với Mỹ và phương Tây đang ăn mừng chiến thắng cuộc biểu tình bạo loạn lật đổ Tổng thống Ukraine Yanukovych trong tháng 2/2014 thì họ như chết đứng, tê liệt phản ứng, khi biết bán đảo Crimea hoàn toàn bị “lính lạ” làm chủ trong chớp nhoáng. Toàn bộ quân đội, Hải quân Ukraine trên Crimea hoàn toàn bị thúc thủ và chính quyền cộng hòa tự trị Crimea tuyên bố muốn sát nhập vào Liên bang Nga. Ba ngày sau Crimea đã trở về thuộc Nga.
Đây là đòn đau nhất của Mỹ-phương Tây trong khủng hoảng Ukraine. Đau là vì chính họ là nguyên nhân để Crimea về tay Nga. Đau là “miếng bánh ngon nhất”, họ cần nhất, đã thuộc Nga không một tiếng súng, không tốn một giọt máu, không tốn một dollar nào.
Giới quân sự, chuyên gia…trên thế giới đã phân tích nhiều về hành động của Nga như thế nào để có Crimea và coi đó như là “nghệ thuật tác chiến độc đáo” mang tên Nga mà cả đối phương cũng phải “tâm phục khẩu phục”.
Một hành động mau lẹ, gọn, ít tốn sức, nhưng có kết quả lớn nhất khiến đối phương không kịp phản ứng và không thể đảo ngược…được coi như  một miếng đánh mang tên “Crimea”.
Những tưởng rằng khi biết Nga có một miếng đánh sở trường như vậy thì rút kinh nghiệm, lần sau phải tránh ra hoặc phải tìm cách hạn chế, không để cho Nga có điều kiện để thi thố, thì thật không ngờ…Thổ Nhĩ Kỳ và các thế lực khác lại tạo điều kiện cho Nga thi thố miếng đánh sở trường này tại Syria và Trung Đông.
Nga có muốn Crimea về tay mình hay không? Quá muốn đi chứ, nhưng quan trọng mang tính quyết định ở đây không phải là bằng cách nào mà là lúc nào. Đó chính là thời cơ để hành động. Chính Mỹ-phương Tây đã tạo ra thời cơ để Nga hành động.
Trên chiến trường Syria và rộng ra trên khu vực Trung Đông, thế trận hiện tại, Nga có muốn khóa chặt và kiểm soát biên giới Syria-Thổ Nhĩ Kỳ hay không? Cực kỳ muốn, vì nhóm nổi dậy chống Assad chủ yếu ở phía Tây quanh Damascus, Homs, Hama…các lực lượng này sống được là nhờ nguồn tiếp tế của các thế lực nước ngoài qua đường biên giới với Thổ Nhĩ Kỳ, khóa chặt biên giới, chặn được nguồn tiếp tế là các lực lượng này hết đất sống.
Nga có muốn tấn công quân nổi dậy chống Assad mà Thổ Nhĩ Kỳ nuôi dưỡng, hỗ trợ, huấn luyện là người Turkuman trên biên giới Thổ-Syria không? Cực kỳ muốn, vì đây là lực lượng mạnh, thiện chiến cùng nhóm Al-Nusra-chi nhánh của Al Qeada, là át chủ bài của chiến lược lật đổ Assad của Ankara… nhưng vì lý do địa chính trị nên Nga chưa thể để tấn công.
Nga có muốn tạo ra một vùng cấm bay trên vùng duyên hải phía Tây Syria và thậm chí một vùng cấm bay trên toàn Syria không? Đương nhiên rồi, có điều, điều một lực lượng phòng không, máy bay tiêm kích mạnh qua Syria, khi quân khủng bố không có không quân là thiếu minh bạch. Nga không thể bất chấp các thách thức địa chính trị trên toàn khu vực…
Bất ngờ, một chiếc máy bay ném bom SU-24 của Nga bị Thổ Nhĩ Kỳ mai phục bắn hạ, một phi công bị bắn chết, một lính thủy đánh bộ đi cứu hộ thiệt mạng cùng một chiếc trực thăng MI-8 bị quân khủng bố đốt cháy…đã tạo ra một tình thế mới thay đổi hiện trạng thế trận tại Syria.
Thế giới nín thở chờ Putin ra đòn trả đũa, cổ phiếu giảm giá, dầu tăng giá…các thế lực cực đoan hí hửng đã đành nhưng các thế lực có máu mặt cũng hí hửng phen này Nga chuẩn bị làm lớn theo kiểu “Nga-Thổ đánh nhau và hành động của chúng ta”, nào là thế giới bên bờ vực chiến tranh lần thứ 3…Tuy nhiên, hành động của Nga lại rất bình tĩnh đến mức lạnh lùng.
Bộ Quốc Phòng Nga chỉ tuyên bố 3 điểm.
1, từ giờ trở đi, máy bay ném bom không hoạt động một mình mà được các máy bay tiêm kích bảo vệ.
2, Sẽ thông qua các biện pháp nhằm tăng cường phòng thủ trên không. Theo đó, tàu tuần dương hạm mang tên lửa Moscow được trang bị hệ thống tên lửa phòng không “Fort” tương tự hệ thống S-300 vào trực chiến, gần khu vực ven biển Latakia. Bất cứ mục tiêu, đại diện cho một mối nguy hiểm tiềm tàng đối với Nga xuất hiện trong khu vực phòng thủ sẽ bị phá hủy.
3, Chấm dứt liên lạc quân sự với Thổ Nhĩ Kỳ.
Như vậy, tại điểm 1 được hiểu là Nga sẽ đưa nhiều máy bay tiêm kích sang Syria để “bảo vệ” SU-24 đi ném bom. Nga không thể chấp nhận F-16 không quân Thổ Nhĩ Kỳ sẽ chiếm ưu thế khi “đâm sau lưng” một lần nữa.
Tại điểm 2 được hiểu là Nga sẽ triển khai lực lượng phòng không đủ mạnh để đề phòng và sẵn sàng trừng trị không quân Thổ Nhĩ Kỳ “đâm sau lưng”.
Rõ ràng Nga đã hóa giải tất cả những áp lực cho hành động của mình nung nấu từ lâu một cách mau lẹ, gọn gàng, tuyệt đối, như không.
Các thế lực thù địch với nước Nga chưa kịp hết hí hửng và chưa kịp “đọc hiểu” hết tuyên bố của Bộ QP Nga thì đã sửng sốt khi tại Syria, tiêm kích Nga đã xuất hiện và cùng với nó là hệ thống S-300, S-400 đã đi vào trực chiến. Toàn bộ không phận của Syria được quản lý, bất kỳ máy bay nào bay vào phải báo cáo với Nga để tránh xảy sự cố như SU-24.
Sự phản ứng của Mỹ trước việc Nga triển khai S-300 và S-400 khiến Nga vô cùng “ngạc nhiên”. Ý của Nga là Mỹ phản đối một chuyện đã rồi và chuyện đó như là “nhu cầu tất yếu không thể khác”, Mỹ phản đối một chuyện mà không liên can gì đến Mỹ…Thật là hài hước.
Cái đau của Mỹ-NATO, Israel, Saudi Arabia và Qatar là hệ thống phòng không S-300, S-400 và các máy bay tiêm kích Nga đã bố trí tại Syria đâu phải chỉ dành cho Thổ Nhĩ Kỳ. Cùng với hệ thống phòng thủ tên lửa mà Nga đã ký thỏa thuận với Armenia thì biên giới Nga đã kéo sát đến Trung Đông.
Nếu như tình hình chỉ đến đây thì chiến trường Syria chưa thể coi là có phiên bản “Crimea2.0”. Về quân sự, Nga không phản ứng trả đũa trực tiếp với Thổ Nhĩ Kỳ, nhưng gián tiếp thì sự trả đũa của Nga là khủng khiếp trên 2 vấn đề. Đầu tiên là Nga hủy diệt không nương tay toàn bộ cơ sở hạ tầng của Thổ Nhĩ Kỳ dày công xây dựng một “vùng đệm” mấy năm qua trên tuyến biên giới với Syria và do đó phiến quân người Turkuman đều là đối tượng tác chiến của không quân Nga. Đồng thời, Nga tập trung đánh mạnh vào nguồn thu của LIH từ bán dầu lậu, tất cả các đầu mối kể cả nơi khai thác đều bị truy kích thay vì như trước kia.
 
Nga chuyển “phản ứng nhiệt hạch từ Mặt trời” vào khu vực SU-24 bị rơi, hủy diệt toàn bộ quân khủng bố ở đây.
Vấn đề tiếp theo là Nga sẽ “quan hệ sâu sắc hơn” với lực lượng dân quân người Kurd Syria. Đây là mối nguy hiểm thách thức đến sự toàn vẹn Thổ Nhĩ Kỳ mà Ankara lo sợ nhất. Nếu thế thì Nga thực sự “vươn tay” vào trong lãnh thổ của Thổ Nhĩ Kỳ.
Có thể nói, đây là những đòn mà Nga ra tay trên Syria nhưng hậu quả khủng khiếp thì thuộc về Thổ Nhĩ Kỳ.

Cũng như Crimea, một sự chấn động địa chính trị thế giới, sau vụ SU-24 Nga bị bắn hạ, tình thế và thế trận trên Syria, Trung Đông và chống khủng bố IS sẽ thay đổi lớn.

Thứ Năm, ngày 26 tháng 11 năm 2015

SU-24 Nga bị bắn hạ: Chỉ là hành động hoảng loạn.

 Đây là hành động quân sự, nhưng thực chất chỉ là hành động chính trị cuồng loạn của Thổ Nhĩ Kỳ không hơn không kém.
Người Nga đang hành động rất bình tĩnh, tỉnh táo, trước vụ việc máy bay ném bom S-24 của mình bị Thổ Nhĩ Kỳ bắn rơi hôm qua. Nó được coi như là hành động hèn hạ, “đâm sau lưng” người Nga của Thổ Nhĩ Kỳ mà Tổng thống Vladimir Putin đánh giá.
Chỉ có thể là hành động cuồng loạn.
Đây không thể coi là hành động tỉnh táo, mặc dù đã tính toàn từ lâu của Thổ Nhĩ Kỳ để bắn rơi máy bay Nga.
Thứ nhất, Nga không đe dọa an ninh chủ quyền của Thổ Nhĩ Kỳ, như Putin nói thì Thổ Nhĩ Kỳ là bạn bè thân thiện.
Thứ hai, Thổ Nhĩ Kỳ muốn “nắn gân” Nga để lập một vùng cấm bay, vùng an toàn trên biên giới Syria-Thổ Nhĩ Kỳ có chiều sâu trên lãnh thổ Syria là 50 km?
Sau khi bắn rơi chiếc SU-24 Nga (Chiếc SU-24 này tác chiến độc lập không được SU-30MS bảo vệ), Bộ Quốc phòng Nga tuyên bố 3 điểm:
1- Tất cả các máy bay ném bom của không quân – Vũ trụ Nga chỉ thực hiện không kích khi có các máy bay tiêm kích yểm trợ.
2- Sẽ thông qua các biện pháp nhằm tăng cường phòng thủ trên không. Theo đó, tàu tuần dương hạm mang tên lửa Moscow được trang bị hệ thống tên lửa phòng không “Fort” tương tự hệ thống S-300 vào trực chiến, gần khu vực ven biển Latakia. Bất cứ mục tiêu, đại diện cho một mối nguy hiểm tiềm tàng đối với Nga xuất hiện trong khu vực phòng thủ sẽ bị phá hủy.
3- Nga chấm dứt liên lạc quân sự với Thổ Nhĩ Kỳ.
Điều chúng ta quan tâm là hành động “ngay và luôn” của Nga.
Sau tuyên bố này, thì chiều tối ngày 24.11, theo Cont.ws: Một nguồn tin không chính thức từ Syria cho biết, không quân Nga ở căn cứ Hmeymin đã tiến hành một cuộc không kích dữ dội chưa từng có vào khu vực chiếc Su-24 bị bắn rơi. Toàn bộ các phần tử khủng bố bị dìm trong biển lửa. Nguồn tin cũng cho rằng, kể cả những chiến binh đã tấn công chiếc Mi-8 cứu hộ cũng không còn tồn tại. May mắn, theo RusVesna.su, các phi công bị bắn rơi của Nga Su-24 đã được cứu sống bởi quân đội Syria sau một sứ mệnh giải cứu đặc biệt trong vòng vây của kẻ thù đã đưa về căn cứ không quân tại Latakia.
Thổ Nhĩ Kỳ thừa nhận rằng, máy bay Nga, nếu có xâm phạm không phận quốc gia này thì cũng chỉ trong vòng 17 giây. 17 giây là con số mà NATO cũng công nhận và với 17 giây thì khả năng của không quân Thổ Nhĩ Kỳ chỉ có thể là thúc thủ, chịu trận. 
Rốt cuộc, ngay chiều tối 24/11, Thổ Nhĩ Kỳ thay vì sử dụng đường dây liên hệ với Bộ QP Nga để giải quyết sự cố thì lại viện dẫn điều 4 của NATO triệu tập NATO để họp khẩn…Phải chăng, Thổ Nhĩ Kỳ hoảng loạn và lo sợ khi Nga đang ra đòn khủng khiếp tại biên giới Thổ-Syria sẽ mở rộng sang Thổ Nhĩ Kỳ để trả đũa? Rõ ràng, Thổ Nhĩ Kỳ chưa có khả năng sẵn sàng cho một cuộc đối đầu quân sự với Nga. “Đâm sau lưng” người này và trốn sau lưng người khác, một hành động yếu hèn.
Thứ 3, Thổ Nhĩ Kỳ muốn Nga và NATO xảy ra xung đột quân sự nên bất chấp hệ lụy xấu về chính trị và quân sự.
Không phải trong hoàn cảnh nào điều 5 của NATO cũng được thực hiện bởi không dưới một lần NATO không thể theo đề nghị của Thổ Nhĩ Kỳ. Lần này, Mỹ tuyên bố thẳng “đó là việc của Nga và Thổ Nhĩ Kỳ” thì việc hành động “đâm sau lưng Nga” của Thổ Nhĩ Kỳ đã chứng tỏ rõ ràng là Thổ Nhĩ Kỳ đứng về phe khủng bố mà cả Nga, NATO và thế giới lên án và tìm cách tiêu diệt. Về quân sự, Nga cũng có thể viện dẫn điều 51 Hiến chương LHQ để trừng trị Thổ Nhĩ Kỳ mà NATO không thể can thiệp, đó là Nga tự vệ chứ không chủ động tấn công trước Thổ Nhĩ Kỳ-một thành viên NATO.
Tuy nhiên, NATO cũng không dại đột lao vào cuộc chiến không có kẻ thắng với Nga vì cái quyền lợi ích kỷ của Thổ Nhĩ Kỳ và Nga cũng tỉnh táo không nóng vội trả đũa mạnh liệt Thổ Nhĩ Kỳ khi thắng lợi tại Syria ngày càng đến gần. “Đội tuyển Nga nín nhịn, không bị kích động khi đối phương chơi xấu, quyết bảo vệ cầu thủ trụ cột cho trận chung kết”.
Như vậy, hành động của Thổ Nhĩ Kỳ bắn rơi máy bay SU-24 Nga vừa qua nhằm đạt được mục đích gì? Không gì cả, chỉ làm cho tình thế xấu thêm nghiêm trọng. Đây là hành động quân sự, nhưng thực chất đây chỉ là hành động chính trị cuồng loạn của Thổ Nhĩ Kỳ không hơn không kém.
Tại sao lại hành động cuồng loạn?
Sự xuất hiện của Nga tại Syria đã phá tan tành âm mưu của Thổ Nhĩ Kỳ với Cộng hòa Hồi giáo Syria.
Trước hết là phá tan âm mưu thành lập vùng an toàn vùng cấm bay của Thổ Nhĩ Kỳ. Thực chất tạo ra khu vực cấm bay trải dài từ biên giới Bab al-Salam xuống Aleppo là muốn bảo vệ nhóm nổi dậy thân Ankara đang kiểm soát, bảo vệ cửa ngõ lối vào Aleppo khi, đã bị mối đe dọa IS từ tháng 6/2014. Do tuyến đường từ thị trấn biên giới Thổ Nhĩ Kỳ Kilis tới Aleppo của Syria được coi như một yếu tố sống còn trong việc giữ vững chính sách thay đổi chế độ Assad của Ankara nếu bị rơi vào IS hay quân đội Assad thì những tham vọng ở Syria sẽ hoàn toàn trở nên vô nghĩa.
Tiếp theo, Nga và Syria xác định tấn công và đánh chiếm Aleppo nếu thành công có nghĩa là đã cắt đứt toàn bộ sự viện trợ của nước ngoài cho lực lượng nổi dậy. Lúc đó Homs, Hama và Palmyra đang bị lực lượng nổi dậy chiếm giữ không đánh cũng thắng….Thực tế, nhóm nổi dậy được Thổ Nhĩ kỳ hậu thuẫn đã hoàn toàn mất khả năng cơ động và đang bị quân đội Assad bao vây, tiêu diệt dần. Giải phóng Aleppo với Nga và quân đội Syria chỉ là vấn đề thời gian đồng nghĩa với chiến lược của Thổ Nhĩ Kỳ với Syria, lực lượng người Kurd bị phá sản. An ninh, toàn vẹn lãnh thổ của THổ Nhĩ Kỳ đang phải đối mặt nguy hiểm với lực lượng người Kurd.
Cuối cùng, là Nga đã chơi nước cờ hiểm là tập trung không kích vào “đường ống trên bánh xe” của IS, LIH không nương tay để đánh sập tuyến buôn dầu lậu mà Thổ Nhĩ Kỳ được hưởng lợi rất lớn với tư cách là đầu mối duy nhất mà chủ nhân là con trai của Tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ.
Tờ báo “Sự thật” Pravda.ru, đánh giá rất chính xác: “Bắn rơi máy bay SU-24 của Nga là nỗi kinh hoàng của Thổ Nhĩ Kỳ trước chiến thắng của Liên bang Nga”. Nói cách khác, những thắng lợi của Nga và quân đội Assad trên chiến trường Syria đã khiến Thổ Nhĩ Kỳ cuồng loạn.

Không hoảng loạn, không bị kích động, không nhân nhượng với hành động khiêu khích, Nga tiếp tục làm tốt công việc của mình tại Syria vì chiến thắng chỉ là vấn đề thời gian, giải pháp chính trị đạt được cũng chỉ là vấn đề thời gian. Sự mất mát là không vô ích.
  

Thứ Tư, ngày 18 tháng 11 năm 2015

IS không ngu như các Ngài tưởng!

 
Có hơn 40 quốc gia tài trợ cho IS trong đó có một số quốc gia trong nhóm G-20.
Đây là tuyên bố của Tổng thống Nga Putin tại hội nghị G20-Thổ Nhĩ Kỳ. Sự thật đã khiến dư luận nhận rõ việc một số quốc gia “chơi con bài IS” nhằm thực hiện mưu đồ chính trị cho mình.
Lợi dụng và rủ bỏ như một chiếc áo rách!
Đầu tiên là lực lượng Taliban tại Afganixtan. Mỹ đã cung cấp, nuôi dưỡng cho lực lượng này để chống Liên Xô…Rốt cuộc, Tổ chức này là nơi ẩn náu của trùm khủng bố Al Qaeda Osama bin Laden-cũng là đứa con của Mỹ sau vụ khủng bố kinh thiên động địa vào nước Mỹ 11/9. Một thời gian dài, Mỹ và đồng minh đã lợi dụng chống khủng bố Al Qaeda đã làm đảo lộn cả thế giới bằng các cuộc chiến tranh “sốc và kinh hoàng” tại Iraq, Afganixtan, Lybia…
Như vậy, lợi dụng xong là rủ bỏ? Không vậy thì tại sao sao lại có sự kiện 11/9 và cuộc tấn công vào Afganixtan để tiêu diệt Taliban? Lẽ ra Taliban, Osama bin Laden phải là bạn của Mỹ, phương Tây chứ, đúng không?
Và hiện nay là lực lượng “nhà nước hồi giáo” (IS) đang là tâm điểm mà có thể tạo ra chiến tranh thế giới lần 3.
IS từ đâu mà ra? Rõ ràng là IS thoát thai từ Al Qaeda, từ sự can thiệp thô bạo vào Trung Đông và Bắc Phi để tạo ra các cuộc “cách mạng dân chủ” ở các quốc gia như Iraq, Lybia…và thậm chí ở Ukraine. Kết quả, IS phát triển mạnh bởi các cựu sỹ quan Iraq bị Mỹ loại bỏ trong trận chiến năm 2003 và tiếp tục được bổ sung lực lượng từ Lybia, đất nước đã bị phá hủy, hỗn loạn bởi cuộc tấn công của Mỹ-NATO năm 2011… Lẽ ra phải tiêu diệt IS ngay từ đầu khi mới hình thành thì người ta lại lợi dụng nó, nuôi dưỡng nó, cung cấp vũ khí cho nó để dùng nó chống lại những quốc gia “khó chịu”, chưa nằm trong sự điều chỉnh của “cách mạng dân chủ” cụ thể là Syria.
Nhưng IS đâu có ngây thơ, ngay khi thiết lập được vị trí đứng chân vững chắc tại Iraq và Syria, IS bắt đầu “tự lập”, hoạt động vì mục đích riêng của mình khi quá hiểu bụng dạ của những người đã sinh ra nó…
Đến bây giờ ai cũng rõ IS tồn tại, phát triển được như giờ là bởi 2 yếu tố: tài chính và người bảo trợ.
IS không thể nuôi hàng trăm ngàn quân khi không có tiền; không thể trang bị vũ khí hiện đại cho lực lượng khi không có kẻ bán, cung cấp.
IS không thể tồn tại phát triển đe dọa lật đổ chế độ Assad khi có các cuộc không kích “thiếu nghiêm túc” của Mỹ và liên quân; khi có quốc gia hỗ trợ, nuôi dưỡng….
Thế giới chung tay thì tiêu diệt IS không có gì là khó khăn. Nga, Mỹ chỉ cần một mình thừa sức vùi dập quốc gia nào tiếp tay, nuôi dưỡng IS, thừa sức ngăn chặn kẻ nào mua dầu lậu, cung cấp tài chính cho IS…nhưng tại sao chỉ Nga làm mà không ai hỗ trợ?
Thưa các ngài, các ngài lợi dụng IS nhiều rồi, IS đã làm bao nhiêu việc cho các ngài rồi, các ngài muốn IS thay thế lực lượng “mặt đất” trên chiến trường Syria thì IS cũng đã làm, đã đẩy khu vực kiểm soát của Assad chỉ còn 1/3 lãnh thổ. Bây giờ các ngài hãy làm gì đi khi Nga đang làm tan rã IS đã dày công dây dựng cơ sở hậu cần, kỹ thuật tại Syria, Iraq…thế nhưng không làm gì hoặc không có khả năng ngăn cản Nga tung hoành thì các ngài lại muốn “phản bội IS”, rủ bỏ IS như một chiếc áo rách khi hết tác dụng. Đương nhiên, IS đã và sẽ hành động như xử lý với một kẻ phản bội…cũng hợp với logic của “luật rừng”.
Nên nhớ rằng các ngài đang giao thiệp với một kẻ máu lạnh, giết người không ghê tay.
Khủng bố nước Pháp, IS không còn gì để mất!
Kết quả điều tra vụ máy bay Nga rơi tại Sinai khẳng định là do IS đặt bom, còn vụ 13/11 Paris thì cũng vậy, kết quả chính thức là do IS.
Nếu như IS khủng bố nước Nga thì sẽ không bao giờ làm Nga nhụt chí mà chỉ như “đổ thêm dầu vào lửa”, là sự dại dột, sai lầm lớn của IS như các chuyên gia đánh giá…là xác đáng, vì Nga và IS không đội trời chung.
Nhưng mối quan hệ IS với Mỹ, phương Tây, các quốc gia Ả Rập thì không đơn giản vậy. Khi IS khủng bố tại Paris thì chỉ đẩy IS vào con đường chết sớm, bởi lẽ Pháp buộc sẽ tấn công trả đũa mạnh mẽ…không phải như tuyên bố của vua Jordani là chắc chắn. Pháp đã tuyên bố “tình trạng chiến tranh với quân khủng bố” thì Pháp có thể kéo cả NATO vào để vùi dập IS theo điều 5 của NATO.
Vậy, phải chăng Bộ Tham mưu của IS là lũ ngốc, muốn tự sát?
Trên chiến trường Syria trước cuộc không kích và tấn công trên mặt đất của Assad thì Mỹ và NATO đã cố gắng ngăn chặn Nga nhưng không thể và một thực tế là quân đội Assad và đồng minh làm chủ Syria chỉ là vấn đề thời gian. Tuy nhiên, Nga muốn kết thúc chiến dịch quân sự bằng một giải pháp chính trị mà khả dĩ 2 phía có thể chấp nhận, kể cả việc ra giá cuối cùng là Assad phải ra đi. Nga và Mỹ đang khoanh vùng, lập danh sách “tham dự bàn tiệc Syria” nhưng không có IS và lực lượng khủng bố mà Nga cấm hoạt động (LIH), mà dù có ngừng bắn thì Nga, Mỹ không ngừng bắn với các lực lượng này. Vì thế, nguy cơ IS, LIH bị rủ bỏ hay bị Mỹ và liên minh “mặc cả trên lưng” đang, sẽ xảy ra.
IS, LIH không khó nhận biết tình cảnh này, họ đâu có ngây thơ tập trung mọi lực lượng tại Syria và Iraq như bỏ “tất cả trứng trong một giỏ”, IS đã phân tán lực lượng từ các cuộc di cư khắp châu Âu và ngay cả Ukraine và Thổ Nhĩ Kỳ cũng đang muốn chứa chấp IS để giáng đòn vào Nga…thì đã đến lúc IS, LIH nổi loạn, không theo ai…là đương nhiên.
Tấn công nước Pháp, IS muốn gửi một thông điệp duy nhất cho các quốc gia từng lợi dụng IS: Rủ bỏ IS là phải trả giá.
Tấn công nước Pháp, IS muốn kéo NATO cùng với Pháp sang tham chiến tại Syria.
Có thể nói, tấn công khủng bố nước Pháp, IS đã chơi một nước cờ liều lĩnh, nhưng khi đã ở trong một tình thế không còn gì để mất thì đó là một nước cờ “thông minh”.

Tổng thống Putin nói: “Tôi muốn nói với những người đang nghĩ và hành động như vậy rằng: Thưa các ngài đáng kính, các ngài đang giao thiệp với những kẻ rất tàn bạo nhưng hoàn toàn không ngu ngốc, không ngây thơ. Họ không ngu ngốc hơn các ngài và rõ ràng không biết ai đang lợi dụng ai”.

 

Luật sư tư vấn miễn phí

Gọi ngay
0902818158- 0906834543
0906834543
0902818158

Tin pháp luật

CÁC ĐỐI TÁC

  • Nhà Đất Phúc An Khang
  • The Diplomat
  • The NewYork Review of Book
  • CogitAsia
  • Reuters
  • Viet Studies
  • The NewYork Times
  • TIME
  • Bloomberg Bussiness