TIN TỨC

fanpage

Thống kê truy cập

  • Online: 223
  • Hôm nay: 198
  • Tháng: 1621
  • Tổng truy cập: 5245625
Chi tiết bài viết

Nhìn lại xung đột Biển Đông 2012 -2014: một ý kiến đáng lưu ý

 

Tin này từ web của ô lê ngọc thống từ 2012.nay lướt qua , thấy có chổ phù hợp tham khảo trong bối cảnh 8.2019 Tàu HD 8 của Trung quốc cứ ì ra ở Bãi tư chính Việt Nam ... 

15.8.2019

 

ASEAN, tổ chức có nội gián

Ít nhất, Trung Quốc là nước đã chứng minh tính đúng đắn một nguyên lý của Chủ nghĩa Mác-Lênin, đó là “Tập trung dân chủ”.  “Tập trung” là danh từ, “dân chủ” là tính từ. Dân chủ bổ nghĩa cho Tập trung.

Tập trung dân chủ, theo Mác như “cái bì đựng khoai tây”. Cái bì là TT còn DC là như củ khoai tây. Không có cái bì thì củ khoai tây mỗi củ lăn mỗi đường.

Đòn hiểm của Trung Quốc bắt đầu từ cơ sở lý luận này đã làm cho ASEAN như những củ khoai tây không bao bì. “Sự đồng thuận” hay “dân chủ” trong ASEAN đã nguy cơ phá vỡ khối. ASEAN nguy cơ sẽ phân hủy để biến đổi từ chất này sang chất khác.

Trung Quốc đã biến ASEAN thành một khối “hữu danh vô thực”, Trung Quốc hỷ hả với chiến thắng này là không thể phủ nhận.
Tuy nhiên, Trung Quốc có vui mừng quá sớm chăng khi mà chính “chiến thắng” này của Trung Quốc là nguyên nhân để cho trong khu vực Đông Nam Á này sẽ hình thành nên một tổ chức mới, với cơ cấu, thành phần, nguyên tắc hoạt động mới để có một sức mạnh mới, thực chất?

Chỉ tội cho Campuchia, Trung Quốc biến Campuchia như một kẻ chỉ điểm và vì lợi ích của mình, Trung Quốc lại buộc Campuchia lộ nguyên hình mà không nghĩ đoái hoài đến số phận “chỉ điểm viên” của mình sống ra sao khi bị lộ?

Ơi Campuchia thân mến và khốn khổ, ơi Campuchia ít đọc sách Tàu! Campuchia không biết Trung Quốc là con cháu của Tào Tháo mà Tào Tháo thì luôn diệt kẻ phản bội khi đã dùng xong bởi một nguyên tắc: “Hắn phản bội người người thân thiết của nó được thì ta nó tha gì” hay sao?

Thương thay cho người dân Campuchia, bị diệt 3 triệu người rồi, giờ biết còn bị nữa không? Hay ông Hun-Xen có kế thượng sách?

 

Vậy là, chiến lược bảo vệ chủ quyền trên Biển Đông của Việt Nam nói riêng và các quốc gia ven biển Đông Nam Á nói chung, thông qua kênh ASEAN, từ DOC đến COC là viễn vong, ảo tưởng.

Việt Nam, Philipines thất vọng khi Hội nghị bộ trưởng NG khối ASEAN lần đầu tiên sau 45 năm không ra được thông cáo chung. Đương nhiên, Mỹ cũng không thể vui khi Trung Quốc ghi bàn, không thể vui khi ảnh hưởng của Mỹ ở khu vực Đông Nam Á này bị Trung Quốc thách thức.

Dư luận cho rằng, Trung Quốc thắng keo vừa rồi chỉ ở cấp độ chiến thuật.

Đúng vậy, bởi vì đây chỉ là nguyên nhân gây ra sai lầm chiến lược của Trung Quốc.

Nếu như Trung Quốc chỉ hạn chế được COC (không đáng sợ cho Trung Quốc vì chỉ có ASEAN và Trung Quốc mà thôi) thì cũng chính Trung Quốc mở lối, tạo áp lực, thúc đẩy các quốc gia có tranh chấp quyết tâm hơn trong việc quốc tế hóa khu vực tranh chấp, mà đối tượng lúc này là những đối thủ không mấy dễ chịu cho Trung Quốc như Mỹ, Nga, Nhật, Ấn…và với công cụ hữu hiệu là UNCLOS mà Trung Quốc không ưa.

Về quân sự, Mỹ và không ai trong các cường quốc bậc trung như Nga, Nhật, Ấn… muốn Trung Quốc chiếm trọn Biển Đông vì hậu quả khôn lường.

Vì thế, hỗ trợ và tăng cường sức mạnh cho các quốc gia ven biển Đông Nam Á để kiềm chế Trung Quốc là sách lược đúng đắn, đôi bên cùng có lợi mà các cường quốc bậc trung hướng tới. Và, chưa biết chừng một NATO của Đông Nam Á đang phôi thai bắt đầu từ sự hung hăng, hiếu chiến của Trung Quốc khi họ không còn chỗ để lùi.

Như vậy, tình hình ở khu vực Đông Nam Á, điều mà Inđônêxia, Singapo lo sợ đã xảy ra là: “Trong ASEAN bắt buộc phải có sự lựa chọn khắc nghiệt giữa Mỹ và Trung Quốc”.

Việt Nam, đêm trước của cuộc chiến tranh?

Mũi nhọn tranh chấp trên Biển Đông mà Trung Quốc hướng tới là Việt Nam.

Nếu như giữa hòa bình và chiến tranh có một ranh giới tiếp giáp, thì có thể nói Trung Quốc đã đi hết ranh giới này với Việt Nam. Chỉ cần Trung Quốc hành động dấn thêm một bước là xung đột sẽ xảy ra, chiến tranh sẽ xảy ra mà không cần thời gian tạo cớ.

Diễn biến gần đây cho thấy nguy cơ đó là không thể coi thường và do vậy phải cảnh giác cao độ.

Việc mời thầu quốc tế trong EEZ của Việt Nam chẳng hạn, sự ngang ngược được coi như “rao bán nhà hàng xóm”.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Trung Quốc hành động cho giàn khoan xuống khai thác trong 09 lô dầu khí này của Việt Nam?

Tiếp theo, Trung Quốc hùng hổ tổ chức 30 tàu cá xuống Trường Sa.

Điều gì sẽ xảy ra nếu 30 tàu cá dả dạng đó tràn vào EEZ của Việt Nam?

Tất cả đó là những điều mà coi như Trung Quốc đã dồn Việt Nam đến đường cùng. Việt Nam đời nào ngồi yên nhìn chủ quyền lãnh hải bị cướp trắng trợn. Vì thế chắc chắn xung đột, chiến tranh xảy ra là không tránh khỏi.

Nếu như chỉ là thách thức, khiêu khích bình thường đúng nghĩa của 2 từ đó thì sự kiên nhẫn sẽ là đối trọng. Nhưng thách thức trắng trợn, khiêu khích ngang ngược thì thực chất đó là hành động chiến tranh, tấn công trước vào đối phương, buộc đối phương không đánh lại không được.

Có thể đây chỉ là hành động của các nhóm lợi ích có thế lực lớn trong nội bộ Trung Quốc mà Bắc Kinh trục lợi, thông qua “đám âm binh” đó, Trung Quốc chơi bài ngửa, không thèm che đậy ý đồ, dọa dẫm gây sức ép.

Nhưng dù sao đây là hành động hết sức nguy hiểm bởi nạn binh đao có thể bắt đầu từ “đám âm binh” thiếu kiểm soát này. Trung Quốc đã đem chiến tranh đến trước cửa nhà Việt Nam. Việt Nam đang như ở đêm trước của cuộc chiến tranh.

Sự lựa chọn nào cho Việt Nam?

Đương nhiên, đã đến nước này nếu chọn Trung Quốc, “xin hòa hiếu” với Trung Quốc, nói thẳng toẹt ra là đầu hàng, thì…chắc chắn Việt Nam không bao giờ chọn cách này.

Ngả theo Mỹ để chống Trung Quốc?

Ở thời điểm hiện nay, đây là một bí ẩn mà dư luận rất quan tâm. Điều chắc chắn là ngả theoMỹ hay không còn tùy thuộc vào Trung Quốc.

Lâu nay, chính sách quốc phòng của Việt Nam chủ trương không liên minh với ai để chống nước thứ 3. Vì thế Việt Nam không ngả theo Mỹ để chống Trung Quốc và lại càng không ngây thơ theo Trung Quốc để chống Mỹ. Nhưng khi Trung Quốc liều lĩnh, tham lam cướp đảo, cướp biển của Việt Nam thì…trẻ con nó vẫn hiểu được.

Có điều không phải muốn ngả theo Mỹ là được ngay.

Nếu như với Bắc Triều Tiên, điều kiện tiên quyết để thỏa thuận hòa bình là Mỹ yêu cầu Bắc Triều Tiên phải ngừng ngay chế tạo vũ khí hạt nhân, thì với Việt Nam, Mỹ cũng hành xử như vậy về nhân quyền để bãi bỏ cấm vận vũ khí sát thương cho Việt Nam là sai lầm.

Mỹ chưa hiểu Việt Nam đấy thôi. Mỹ quan trọng lý do nhân quyền theo kiểu Mỹ, nhưng với Việt Nam lý do đó không quan trọng, vì đường nào Việt Nam cũng đang từng bước tiếp cận nền dân chủ mà trong bản Tuyên ngôn độc lập Việt Nam đã trân trọng ghi.

Thả người này, người kia, thậm chí thả cả hàng nghìn người như ông tiến sỹ nào đó cũng chẳng là gì với Việt Nam. Việt Nam không quan trọng chuyện đó. Việt Nam quan trọng là vấn đề lòng tin.

Mỹ chỉ có thể gây hại cho Việt Nam chứ không đời nào Việt Nam đủ sức gây hại cho Mỹ. Mỹ bỏ cấm vận cho Việt Nam nhưng nếu Việt Nam chưa có dấu hiệu đáp ứng sự tử tế của Mỹ thì cấm vận lại, Mỹ có quyền nói được, làm được cơ mà.

Thế hệ 5X đã ít, từ thế hệ 6X trở đi ở Việt Nam, chẳng ai căm thù Mỹ, vậy tại sao Mỹ không đưa tay ra, Mỹ là nước lớn, là số 1 thế giới, Mỹ sợ cái gì?.

Điều này chứng tỏ Mỹ và Việt Nam thiếu lòng tin nhau; Mỹ chưa hiểu Việt Nam, trong khi lẽ ra phải ngược lại.

Trong chuyện này có lẽ ông TNS McCain là hiểu Việt Nam nhất, ông nói: “Chúng tôi mong đợi sự tiến bộ (nhân quyền) chứ không phải là sự thay đổi tức thì”.

Đúng vậy, cái gì cũng phải có thời gian. Thời gian sẽ làm cho 2 nền văn hóa tiếp cận nhau hơn, các hệ thống giá trị về đạo đức trở nên gần gũi hơn.

Việt Nam mong chờ ở Mỹ sự tử tế để khiến Việt Nam tin cậy. Mỹ tử tế với Việt Nam, có lẽ đó là thứ vũ khí hiệu nghiệm nhất, hiệu quả thu được tuyệt vời nhất mà B52, tàu chiến hay cấm vận…không thể làm được.

Thực tế cho thấy, với Việt Nam, Nhật đã giúp Việt Nam tăng cường an ninh trên biển sau chuyến thăm của Ngoại trưởng Việt Nam. Chắc chắn việc Mỹ bỏ cấm vận vũ khí sát thương với Việt Nam là vấn đề thời gian vì đó còn là lợi ích của Mỹ, việc đó, tuy chưa phải là nhu cầu bức thiết của Việt Nam nhưng là biểu tượng cho sự gần gũi nhau hơn, dễ dàng lựa chọn, tiếp cận các bước đi tiếp cho tương lai gần.

Tuy nhiên, nếu ai đó cho rằng Việt Nam ngả theo Mỹ là Việt Nam yên bình, không sợ gì ông Trung Quốc là nhầm lớn. Mỹ có quyền lợi của Mỹ. Mỹ và Trung Quốc có thể mặc cả trên lưng Việt Nam (nỗi đau còn đó khi Mỹ bán đứng Hoàng Sa thân yêu của Việt Nam cho Trung Quốc) chứ không đời nào Mỹ đánh Trung Quốc cho Việt Nam.

Đành rằng “Khi 2 con voi làm tình thì cỏ dưới chân chúng sẽ bị giẫm nát”. Nhưng khi cỏ dưới chân 2 con voi đó có “tổ kiến lửa” thì…ngu gì mà rủ nhau đến đó làm tình.

Cho nên, Việt Nam phải tự mình làm lấy việc đó bằng sức mạnh tinh thần và vật chất. Việt Nam phải là một nhân tố quan trọng, có quyền “ra giá” cho sự mặc cả của họ nếu như có sự mặc cả.

Và, đó chính là sự lựa chọn duy nhất đúng cho Việt Nam trong tình hình hiện nay.

Làm thế nào để có sức mạnh tinh thần? Làm thế nào để cả nước đồng lòng, đồng bào trong và ngoài nước kết tinh thần yêu nước thành một làn sóng nhấn chìm quân xâm lược? Nếu như bọn tham nhũng, “lợi ích nhóm” đã làm chao đảo kinh tế và lòng tin thì chúng chẳng ngại ngần gì bán nước để yên vị, hưởng lợi, vậy làm gì để diệt bọn chúng?…Câu trả lời dành cho lãnh đạo Việt Nam.

Thuốc súng biển Đông đang cháy?

2012-07-26

Trung Quốc điều động hải quân xuống Trường Sa tập trận sau khi thiết lập căn cứ quân sự, dựng HĐND cùng với nhà giam ở đảo Phú lâm, mà họ gọi là thủ phủ của “thành phố Tam Sa”. Tàu cảnh sát biển Việt Nam và tàu hải giám Trung Quốc đối đầu ngoài khơi Cù Lao Ré, trong khi cố vấn an ninh toà Bạch ốc rời Bắc Kinh đi Tokyo. Cuộc xung đột quân sự phải chăng đang ló dạng? Việt Nam trông cậy được vào ai?

 

Nguy cơ tăng cao

Hôm nay Phó chủ tịch Tập Cận Bình của Trung Quốc tuyên bố Trung Quốc và Hoa Kỳ đạt được thoả thuận về nhiều điểm trong những cuộc thảo luận giữa cố vấn an ninh toà Bạch ốc Thomas Donilon với những giới chức lãnh đạo hàng đầu về quân sự và ngoại giao của Bắc Kinh trong hai ngày nay.

Nhân dân nhật báo cho biết chủ tịch họ Hồ và cố vấn Donilon hứa hẹn tăng tiến quan hệ song phương, nhưng tờ báo viết tiếp, rằng chủ tịch Trung Quốc đã yêu cầu Hoa Kỳ thận trọng trong những vấn đề gọi là tế nhị.

Trong khi đó thì nghị sĩ Mc Cain cảnh cáo Trung Quốc là đã có hành động khiêu khích không cần thiết tại nơi mà ông nói là Việt Nam cũng cùng nhận chủ quyền. Và “Tổ chức nghiên cứu về khủng hoảng quốc tế”, gọi tắt là ICG, cảnh giác rằng tình trạng căng thẳng tại biển Đông rất có thể dẫn đến xung đột quân sự, vì không đạt được một cơ chế giải quyết. Cùng lúc, Đài Loan cũng tăng cường võ trang cho đảo Ba Bình ở Trường Sa.

Đối chiếu những sự kiện vừa nêu, liệu có nguy cơ xảy ra xung đột võ trang ở biển Đông không?

Nguy cơ xung đột thì lúc nào cũng sẵn sàng bùng nổ, từ lâu nay, nhưng tình hình này làm cho nguy cơ đó tăng cao. Trong những sự kiện mới nhất như vừa kể thì điều đáng chú ý hơn hết là Trung Quốc thiết lập căn cứ phòng thủ và cho bầu cử HĐND của cái gọi là thành phố Tam Sa, ở ngay trên đảo Phú Lâm theo Việt Nam đặt tên, thuộc Hoàng Sa. Trung Quốc gọi nó là Vĩnh Hưng đảo. Đây là một hành động quả quyết của Trung Quốc để áp đặt vững chắc chủ quyền và thực hiện quyền chủ quyền đó của Bắc Kinh, trước hết là trên vùng biển Hoàng Sa và kế tiếp là trên toàn biển Đông.

Nhưng Việt Nam sẽ tiếp tục cho ngư dân đánh cá quanh vùng biển Hoàng Sa, với tàu hải quân hay cảnh sát biển hộ tống. Hoạt động đó sẽ đụng chạm với tàu Hải giám Trung Quốc, gây nguy cơ xung đột cao hơn  nữa.

Chưa sẵn sàng

Tuy nhiên, ngay lúc này hai bên vẫn phải cố gắng kềm chế để không bùng nổ thành xung đột võ trang. Việt Nam chưa sẵn sàng, và Trung Quốc chưa dám làm.Tuy nhiên tình hình đã rất nguy hiểm.

Người ta thấy trên you tube một tin của đài CCTV 13, là kênh tin tức của truyền hình trung ương Trung Quốc, đăng hôm thứ hai, tàu hải giám Trung Quốc và tàu cảnh sát biển của Việt Nam đã đối đầu ở vùng biển Hoàng Sa cách cù Lao Ré 131 hải lý. Nhưng hai bên chỉ đánh võ miệng. Theo phía Trung Quốc thì tàu Việt Nam mắng chửi thậm tệ, nói là “Đề nghị tàu Trung Quốc ra khỏi lãnh thổ Việt Nam không chúng tao bắn chết”. Phóng viên CCTV nói phía Trung Quốc chỉ trả lời là “ngôn ngữ của Việt Nam các anh thô lỗ và mất lịch sự”, nhưng liền nói thêm một cách trịch thượng: “tàu Việt Nam các anh cần chú ý ngôn ngữ và THÂN PHẬN của mình”.

Việt Nam ở vào thế phải tử kềm chế hơn nữa vì lực lượng hải quân– không quân chưa sẵn sàng trước khi được giao hàng đủ số tàu ngầm, tàu chiến, máy bay. Trong khi đó Trung Quốc cũng không muốn, hay là chưa muốn gây chiến, vì thể diện nước lớn đối với quốc tế và vì chiến lược ngoại giao quốc tế của Bắc Kinh. Bắc Kinh chưa thể để lộ bộ mặt hiếu chiến và chỉ giỏi ức hiếp nước nhỏ, nhất là một láng giềng đồng chí Cộng Sản với nhau.

 

Đài Loan muốn gì?

 

 Giữa lúc đó thì Đài Loan gấp rút tăng cường và đổi mới võ trang cho đồn phòng thủ ở Ba Bình, với súng cối 120 ly và đại bác 40 ly phòng không và chống tàu chiến nhỏ, không rõ số lượng bao nhiêu. Trước đó Đài Loan đã có kế hoạch nối dài đường băng phi cơ ở đó, và đã tổ chức một lực lượng hành quân không vận phản ứng nhanh, nhắm đến Ba Bình. Việt Nam phản đối hành động tăng cường vũ trang, trong khi Trung Quốc không có phản ứng gì.

Có ý kiến cho là Đài Loan thừa gió bẻ măng, củng cố vị trí trên hòn đảo chiếm ở Trường Sa năm 1953 mà họ gọi là đảo Thái Bình. Tuy nhiên về mặt quân sự thì động tác này có vẻ nhằm bảo vệ đảo chống lại cả Việt Nam lẫn Trung Quốc. Đặc tính kỹ thuật của các vũ khí phòng thủ mới tăng cường cho thấy, Đài Bắc e ngại không quân và tàu chiến Trung Quốc nhiều hơn là các lực lượng của Việt Nam và Philippines. Đài Loan phải biết chắc chắn Việt Nam không thể khai triển lực lượng mạnh ra tới Trường Sa, trong khi lực lượng hải quân không quân Philippines không đáng kể, trong khi và Manila cũng như Việt Nam không có ý định giành chiếm lại đảo Ba Bình.

Hành động của Đài Loan trong thực chất nhắm mục đích chính trị nhiều hơn là do sự e ngại về quân sự. Trong khi tình hình đang sôi nổi và căng thẳng quanh Hoàng Sa, Trường Sa với kế hoạch liếm trọn biển Đông của cái lưỡi bò Bắc Kinh, Đài Loan không thể im lặng đứng nhìn, mà phải làm một điều gì đó để mạnh mẽ xác định chủ quyền trên hòn đảo đã chiếm giữ hơn nửa thế kỷ nay.

Mỹ-Trung thoả thuận về biển Đông?

Sang đến hoạt động của cố vấn toà Bạch ốc Tom Donilon ở Bắc Kinh, khi Trung Quốc nói đến “những vấn đề tế nhị” thì đó là vấn đề biển Đông chứ không phải vấn đề Syria, là những đề tài mà hai bên thảo luận trong hai ngày thứ ba và thứ tư.

Như vậy khi tin loan báo hai bên đạt được những thoả thuận về nhiều vấn đề, thì người ta tin rằng không thể có thoà thuận hoàn toàn về vấn đề biển Đông. Nếu đạt thoả thuận về biển Đông thì chủ tịch Trung Quốc đã không cần nhắn nhủ cố vấn Donilon và toà Bạch ốc là Bắc Kinh mong Washington thận trọng khi tiếp cận những vấn đề tế nhị.

Trong khi đó, nghị sĩ Mỹ John McCain,người thường chỉ trích chế độ chính trị của Cộng Sản Việt Nam nhưng lại luôn luôn bênh vực Việt Nam trong vấn đề biển Đông, đã lên tiếng chỉ trích Trung Quốc “có hành động khiêu khích không cần thiết” khi lập căn cứ phòng thủ ở đảo Phú Lâm, hay Vĩnh Hưng, hay Woody Island, và tổ chức bầu cử xong HĐND cho cái gọi là “thành phố Tam Sa” do họ dựng ra trên hải phận của nước khác!

Ông McCain cũng là người chủ trương Mỹ nên liên kết quân sự với Việt Nam để giúp Việt Nam chống Trung Quốc đồng thời để Hoa Kỳ giữ ảnh hưởng ở khu vực Đông Nam Á phía nam Trung hoa.

Lập trường của hành pháp của Tổng thống Obama hiện nay về biển Đông và quan hệ Việt Nam-Trung Quốc cũng không thể mâu thuẫn với lập trường đó của nghị sĩ McCain, có thể đã được bày tỏ trong chuyến đi của cố vấn Donilon sang Bắc Kinh.

 

Chưa rõ về Việt Nam

Tuy nhiên Hoa Kỳ chưa thể liên kết quân sự hay giúp bán vũ khí sát thương cho Việt Nam khi chưa biết Việt Nam có thực tâm muốn có Mỹ sau lưng để chống Trung Quốc hay không. Việt Nam có thực sự muốn “chọn bạn mà chơi”, có thực tâm cắt đứt tình đồng chí Cộng Sản với người láng giềng Trung Quốc là kẻ không cần coi họ là đồng chí mà còn bày tỏ dã tâm xâm chiếm?

Hoa Kỳ cũng chưa biết Việt Nam có tiếc nuối 16 chữ vàng hay không, có tiếc nuối quan hệ kinh tế có lợi cho Trung Quốc hay không, có tiếc tấm tình hữu nghị “răng cắn sứt môi” sau khi đã mất cả đất ở Hà Giang lẫn biển ở vịnh Bắc Bộ và còn mất cả những lô dầu mà Trung Quốc đang gọi thầu?

 

Nhưng người Mỹ biết rõ Việt Nam hiển nhiên còn tiếc nuối cái mô thức hệ thống chính trị “Vô sản nhân dân nô lệ, tư bản nhà nước độc tài” của Trung Quốc đang áp dụng ở Việt Nam, là hệ thống chính trị “Cộng sản nhân dân” duy nhất còn lại trên thế giới.

Việt Nam vẫn cần dựa vào Trung Quốc để áp dụng thể chế cai trị đó với người dân và xã hội Việt Nam, liệu có thể dứt bỏ hẳn mẫu mực chính trị để quay thẳng mũi súng vào nhau?

Cuối cùng, chính sách đi xa nhất của Mỹ để giúp Việt Nam chỉ có thể nằm trong lãnh vực kinh tế, quốc phòng một khi Việt Nam dứt khoát hẳn với Trung Quốc về sự chọn lựa chính trị.

Về ngoại giao, dù sao Mỹ cũng không thể ủng hộ những công bố xác định chủ quyền lãnh thổ của Việt Nam trong khi ngoài Trung Quốc còn có Philippines, Malaysia, Brunei và Đài Loan công bố chủ quyền trên những diện tích lãnh hải chồng lấn với nhau.

Luật sư tư vấn miễn phí

Gọi ngay
0902818158- 0906834543
0906834543
0902818158

Tin pháp luật

CÁC ĐỐI TÁC

  • Nhà Đất Phúc An Khang
  • The Diplomat
  • The NewYork Review of Book
  • CogitAsia
  • Reuters
  • Viet Studies
  • The NewYork Times
  • TIME
  • Bloomberg Bussiness